HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 115

“Tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn. Tôi hình dung ra cảnh nó đi nói với

mẹ tôi rằng tôi đã lấy cắp hai mươi đô-la của bà. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến
cái sự vô lý ấy, chưa bao giờ nghĩ đến việc thằng nhãi găng tơ này lại đi
mách mẹ tôi chuyện gì. Đầu óc tôi đầy rẫy sợ sệt – sợ nó sẽ nói cho mẹ biết
và mẹ tôi sẽ tin nó.

“Tôi không có một chút tin tưởng nào về sự thật cả. Vì vậy, trong tình

trạng hoảng loạn vô tri này, tôi đã đi đến một quyết định sai lầm nhất trên
đời. Tôi lấy cắp hai mươi đô-la từ ví mẹ đêm hôm đó rồi đưa cho nó ngày
hôm sau. Dĩ nhiên, tuần kế tiếp nó lại yêu sách như cũ. Rồi tuần sau đó nữa.
Cứ thế suốt 6 tuần, cho đến khi tôi bị bố bắt quả tang – bắt quả tang khi
đang đóng ngăn tủ quần áo trên cùng của mẹ, trong tay nắm chặt tờ hai mươi
đô-la. Tôi thú tội. Tôi kể cho bố mẹ nghe toàn bộ câu chuyện khủng khiếp,
đáng xấu hổ ấy. Nhưng chuyện lại tệ hơn. Họ gọi mục sư của tôi đến, Cha
Reardon, rồi dẫn tôi đến nhà chung để kể đi kể lại câu chuyện đó. Đêm hôm
sau, Cha bảo tôi quay lại và ngồi xuống cùng thằng nhóc tống tiền và bố mẹ
nó, và tôi lại phải kể lại câu chuyện đó một lần nữa. Nhưng như vậy vẫn
chưa xong. Bố mẹ tôi cắt tiền tiêu vặt của tôi trong một năm để trừ đi số tiền
tôi lấy cắp. Chuyện đó đã thay đổi cách nhìn của bố mẹ về tôi. Thằng tống
tiền bịa ra một phiên bản khác để kể cho mọi người trong trường nghe, nó
được khắc họa như Robin Hood còn tôi chỉ là đồ chuột mách lẻo. Rồi thỉnh
thoảng, nó ném cho tôi một cái cười nhếch mép lạnh băng như muốn nói
một ngày không xa tôi sẽ bị hất ra khỏi mái một khu nhà chung cư.”

Mellery ngừng nói để nhớ lại câu chuyện của mình và lấy lòng bàn tay

xoa mặt, như muốn làm bớt căng những bắp thịt bị hồi ức làm co lại.

Người đàn ông lực lưỡng lắc đầu một cách nghiêm nghị và lặp lại, “Đúng

là khốn nạn!”

“Tôi cũng đã nghĩ hệt như vậy,” Mellery nói. “Đúng là một thằng nhãi

khốn nạn thích điều khiển người khác! Mỗi khi cái mớ bòng bong ấy hiện
lên trong tâm trí, suy nghĩ tiếp theo trong đầu tôi lúc nào cũng là, ‘Đúng là
đồ khốn nạn’. Tôi chỉ suy nghĩ được chừng ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.