HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 117

thế nào đối với những người nó nói dối và ăn cắp, đối với nó cũng không
quan trọng lắm. Để tôi nói như thế này cho dễ hiểu: chuyện không đủ quan
trọng để khiến nó thôi nói dối hay ăn cắp. Chuyện chỉ đủ quan trọng để ăn
mòn lòng tự trọng của nó như axit khi nó nói dối và ăn cắp thật sự. Chuyện
chỉ vừa đủ quan trọng để nó tự ghét bỏ mình và ước được chết.”

Mellery im bặt một vài giây, để những lời bình phẩm của y được ngấm

vào, rồi nói tiếp, “Tôi muốn quý vị làm như vầy. Lập ra một danh sách
những người quý vị không chịu nổi, những người quý vị giận dữ, những
người có lỗi với quý vị – rồi tự hỏi mình, ‘Tôi đã lâm vào tình cảnh đó như
thế nào? Tôi đã lâm vào mối quan hệ đó như thế nào? Động cơ của tôi là gì?
Hành động của tôi trong tình huống ấy sẽ như thế nào trong mắt một người
quan sát khách quan?’ Đừng – tôi lặp lại, đừng – đừng tập trung vào những
thứ tệ hại mà người kia đã gây ra. Lúc này chúng ta không phải tìm người để
đổ lỗi. Chúng ta đã đổ lỗi suốt cuộc đời mình rồi, và làm vậy chẳng đưa
chúng ta đến đâu cả. Chúng ta chỉ biết lập một danh sách dài ngoằng, vô bổ
chứa tên những người để đổ lỗi nếu có việc gì không hay xảy ra. Một danh
sách dài ngoằng, vô bổ! Câu hỏi thật sự, câu hỏi quan trọng duy nhất là ‘Tôi
đã ở đâu trong tất cả những chuyện này? Tôi đã mở cánh cửa dẫn đến căn
phòng ấy như thế nào?’
Khi tôi 9 tuổi, tôi đã mở cánh cửa ấy bằng cách nói
dối để có được sự ngưỡng mộ. Quý vị đã mở cánh cửa ấy như thế nào?”

Người phụ nữ nhỏ nhắn trước đó đã văng tục với Gurney trông càng lúc

càng bối rối. Cô ta ngập ngừng giơ tay lên hỏi, “Chẳng phải đôi khi người
xấu làm chuyện khủng khiếp với người vô tội đấy sao, như đột nhập vào nhà
rồi cướp bóc chẳng hạn? Vậy đâu phải lỗi ở người vô tội đúng không?”

Mellery mỉm cười. “Chuyện xấu xảy đến với người tốt là chuyện bình

thường. Nhưng sau đó những người tốt này không dành cả quãng đời còn lại
để nghiến răng rồi chiếu đi chiếu lại trong tâm trí đoạn băng đầy hằn học thu
cảnh mình bị trộm. Những va chạm cá nhân làm chúng ta lao đao nhiều
nhất, những va chạm mà chúng ta cảm thấy bất lực không thể buông xả, là
những va chạm trong đó chúng ta đóng một vai mà mình không chịu nhìn
nhận. Đó là lý do tại sao nỗi đau đó kéo dài – bởi vì chúng ta không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.