HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 164

đang đậu một cách cảnh giác, trông đợi trên xác con vật trong bóng hoàng
hôn nhạt dần.

Còn hơn 3 cây số nữa – 5 phút nữa – là tới giao lộ dẫn tới nhà Gurney.

Đến đoạn đường quê chật hẹp dẫn từ kho thóc đến căn nhà thì không khí đã
u ám và lạnh lẽo hơn. Một trận gió tuyết như một bóng ma xoáy dọc bãi cỏ,
gần đến khu rừng tối đen thì tan biến.

Anh dừng xe gần nhà hơn mọi khi, bẻ ngược cổ áo để chống chọi cơn

lạnh, rồi hối hả chạy đến chỗ cửa sau. Anh vừa vào bếp thì đã nhận ra thứ
âm thanh trống trải không lẫn vào đâu được báo hiệu Madeleine đã đi vắng.
Như thể quanh cô có tiếng kêu yếu ớt của dòng điện, một nguồn năng lượng
chiếm đầy không gian khi nó hiện hữu và để lại một sự trống rỗng như sờ
thấy được khi nó mất đi.

Trong không khí còn có thứ khác, cái cảm xúc còn đọng lại sáng hôm ấy,

sự hiện diện u tối của chiếc hộp từ tầng hầm, chiếc hộp vẫn nằm trên bàn trà
bên phía phòng không hắt bóng, dải băng trắng mềm mại của nó vẫn chưa ai
động vào.

Vòng nhanh qua phòng tắm thông với gian trữ thức ăn, anh đi thẳng đến

phòng làm việc và kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Chỉ có một tin. Giọng
nói của Sonya – óng mượt như xa tanh, như đàn vi ô lông xen. “Chào David,
tôi có khách hàng này mê mệt tác phẩm của anh đây. Tôi nói với ông ấy là
anh đang hoàn tất một tác phẩm nữa, và tôi muốn nói cho ông ấy biết khi
nào thì tác phẩm hoàn thành. Mê mệt không phải là một từ gì ghê gớm lắm
đâu, còn chuyện tiền bạc chắc không thành vấn đề. Gọi cho tôi càng sớm
càng tốt nhé. Chúng ta cần cùng nhau bàn bạc vấn đề này. Cảm ơn anh
David.

Anh định phát lại tin nhắn thì nghe tiếng cửa sau mở ra đóng vào. Anh ấn

nút ‘dừng’ trên máy để bỏ đoạn phát lại và gọi với ra, “Em đấy à?”

Không có tiếng trả lời, làm anh bực dọc.
“Madeleine,” anh gọi lớn hơn mức cần thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.