“Tôi có thấy anh tìm được viên đạn nào đâu.” Rodriguez nhằm câu phê
bình vào một điểm trên không trung giữa Thrasher và Hardwick.
Hàm Gurney cứng lại. Anh đã làm việc cho nhiều người như Rodriguez –
những kẻ lầm tưởng rằng ham muốn giành quyền kiểm soát của mình là
thuật lãnh đạo và luôn miệng phản đối là ngoan cường.
Thrasher đáp lại trước tiên. “Viên đạn trượt chỗ đốt sống. Ở chỗ có thể
chặn lại viên đạn là mô cổ thì lại không có nhiều. Ta có một vết thương vào
và một vết thương ra – và vết thương nào cũng khó phát hiện bởi tổn thương
do những vết đâm bồi vào sau đó.” Nếu ông ta đang vờ vịt để câu được lời
khen, Gurney nghĩ, thì đây là một cái hồ chết chẳng có gì để câu. Rodriguez
chuyển ánh mắt dò hỏi sang Hardwick. Giọng Hardwick một lần nữa suýt tỏ
thái độ bất phục.
“Chúng tôi không tìm đạn. Chúng tôi không có lý do gì để tin là có đạn
cả.”
“Giờ các anh có lý do rồi đấy.”
“Luận điểm hay đấy, thưa sếp,” Hardwick nói với một chút giễu cợt. Hắn
rút điện thoại ra rồi nhập vào một số, vừa nhập vừa đi xa ra khỏi bàn. Dù
hắn nói nhỏ nhưng ai cũng biết hắn đang nói chuyện với một sĩ quan tại hiện
trường và yêu cầu anh ta ưu tiên tìm kiếm viên đạn. Khi hắn trở lại bàn,
Kline hỏi có hy vọng tìm được viên đạn bắn từ ngoài nhà không.
“Thường thì không,” Hardwick nói. “Nhưng trong trường hợp này có khả
năng đó. Nếu xét đến vị trí xác chết, ta có thể thấy nạn nhân có lẽ bị bắn khi
đang xoay lưng về phía nhà. Nếu đạn không bị lệch nhiều thì ta có thể tìm
thấy trong lớp gỗ bọc quanh tường ngoài.”
Kline gật đầu chầm chậm. “Được rồi, vậy thì, một phút trước tôi định nói
như vậy này, để xem tôi có hiểu đúng vấn đề không nhé – hung thủ bắn nạn
nhân ở cự ly gần, nạn nhân gục xuống đất, động mạch cảnh bị đứt, máu bắn
ra từ cổ. Sau đó hung thủ đập vỡ một cái chai rồi ngồi xổm xuống cạnh xác
và đâm xác 14 nhát. Có phải bức tranh như vậy không?” Kline hỏi một cách
ngờ vực.