cái tên này. Chẳng phải anh là anh chàng xuất hiện trên tạp chí New York
cách đây vài năm sao?”
Hardwick trả lời trước. “Người hùng của chúng ta đấy. Bài báo đó có tít là
‘Siêu thám tử’.”
“Tôi nhớ ra rồi,” Kline thốt lên. “Anh đã phá mấy vụ giết người hàng loạt
lớn đây mà – vụ án tên điên chặt xác mùa Giáng sinh này, còn vụ tên Porky
Pig gì đó nữa.”
“Peter Thú túi Piggert,” Gurney nói nhẹ nhàng.
Kline nhìn anh trân trân không giấu vẻ nể phục. “Hóa ra gã Mellery bị
mưu sát này lại là bạn thân của ngôi sao phá mấy vụ giết người hàng loạt
của Sở Cảnh sát New York đấy sao?” Những hệ quả về truyền thông rõ ràng
càng lúc càng phong phú hơn qua từng phút.
“Tôi ít nhiều có tham gia hai vụ án ấy,” Gurney nói, Kline càng khoa
trương bao nhiêu thì giọng anh càng thiếu khoa trương bấy nhiêu. “Nhiều
người khác cũng vậy. Còn nếu Mellery quả thật là bạn thân tôi thì thật đáng
buồn, vì chúng tôi chưa nói chuyện với nhau trong 25 năm, ngay cả lúc xưa
cũng thế.”
“Nhưng,” Kline cắt ngang, “khi ông ta gặp nạn thì anh là người mà ông ta
cầu cứu.”
Gurney quan sát những bộ mặt ngồi ở bàn đang thể hiện nhiều sắc thái
kính nể và đố kỵ khác nhau, và kinh ngạc trước sức quyến rũ của một câu
chuyện giản đơn. ÁN MẠNG VẤY MÁU CỦA BẠN THÂN CẢNH SÁT
TUYỆT ĐỈNH ngay lập tức lôi cuốn cái phần não ưa thích biếm họa và ghét
sự phức tạp.
“Tôi nghĩ anh ta đến với tôi vì tôi là tay cảnh sát duy nhất mà anh ta
quen.”
Kline ra chiều chưa sẵn lòng buông xuôi chủ đề để lát nữa quay lại sau mà
lại hào hứng nói tiếp. “Mối quan hệ cụ thể giữa hai người là gì đi nữa thì nó
cũng cho anh một cách nhìn vụ án mà không ai khác có được.”