HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 202

đó lại không có dấu chân thú nào cả – vì nếu có thì dấu chân sẽ hiện ngay
trên tuyết chứ.”

“Ta đang sa lầy rồi. Tôi không hiểu tại sao việc có hay không có dấu chân

gấu chó, hay cái dấu chết tiệt nào đó mà ta đang nói, lại là vấn đề.”

“Chúa ạ,” Hardwick nói, lờ đi Rodriguez và bắn cho Gurney một cái cười

toe thán phục. “Anh nói đúng đấy. Không một chút dấu vết nào khác dấu vết
của nạn nhân hay hung thủ. Sao tôi lại không để ý nhỉ?”

Kline quay sang Stimmel. “Tôi chưa bao giờ thấy có vụ án nào nhiều vật

chứng đến vậy mà chỉ một số ít có ý nghĩa thôi.”

Y lắc dầu, “Ý tôi là, bằng cách khốn kiếp nào mà tên hung thủ lại có thể

làm được cái trò số siếc ấy? Và tại sao lại là hai lần?” Y nhìn Gurney. “Anh
có chắc là mấy con số ấy chẳng có ý nghĩa nào đối với Mellery không?”

“Chắc 90 phần trăm – hầu như chuyện nào tôi cũng đều chắc chắn chừng

ấy.”

“Trở lại bức tranh toàn cảnh,” Rodriguez nói, “tôi đang suy nghĩ vấn đề

động cơ mà lúc nãy anh có đề cập đến đấy Sheridan…”

Điện thoại di động của Hardwick đổ chuông. Rodriguez chưa kịp phản

đối thì hắn đã móc điện thoại ra khỏi túi và để lên tai.

“Chết tiệt,” hắn nói sau khi nghe điện thoại khoảng mười giây. “Cậu chắc

chứ?” Hắn nhìn quanh bàn. “Không có viên đạn nào hết. Họ đã xem hết bức
tường sau nhà từng phân một rồi. Chẳng thấy gì cả.”

“Bảo họ kiểm tra bên trong nhà,” Gurney nói.
“Nhưng viên đạn được bắn bên ngoài mà.”

“Tôi biết, nhưng có thể khi ấy Mellery không đóng cửa sau lưng lại. Một

người đang hồi hộp trong tình huống như thế sẽ muốn để cửa mở. Bảo các
kỹ thuật viên xem xét các quỹ đạo khả dĩ của đạn rồi kiểm tra phần tường
nào bên trong nhà có thể nằm trong đường đạn.”

Hardwick truyền nhanh lại chỉ thị rồi kết thúc cuộc gọi.
“Hay đấy,” Kline nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.