HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 210

cương quyết bộc phát giục anh phải thực hiện cái hành động mà anh đã né
tránh bấy lâu.

“Cái hộp,” anh nói, cổ họng anh thắt lại, giọng anh khàn đục, khi anh cố

ép cái đề tài ấy ra ngoài trước lúc nỗi sợ hãi kịp giam hãm anh trở lại, trước
lúc anh kịp nghĩ phải kết thúc câu như thế nào.

Cô đưa mắt khỏi chiếc đĩa đã sạch thức ăn, ngước lên nhìn anh – điềm

đạm, tò mò, chăm chú – chờ anh nói tiếp.

“Mấy bức vẽ của nó… Em… Ý anh là tại sao…?” Anh cố moi từ trong

đống mâu thuẫn và hỗn độn tìm một câu hỏi hợp lý.

Nỗ lực ấy không cần thiết. Madeleine có khả năng hiểu thấu suy nghĩ của

anh qua đôi mắt, hơn hẳn khả năng nói thành lời của anh.

“Chúng ta phải nói lời tạm biệt.” Giọng cô nhẹ nhàng, thư thái.
Anh nhìn trân trân xuống bàn. Không gì trong tâm trí anh có thể tạo nên

lời.

“Chuyện đã lâu rồi mà,” cô nói. “Danny ra đi rồi mà chúng ta chưa bao

giờ từ biệt con.”

Anh gật đầu, một cái gật gần như vô hình. Cảm nhận của anh về thời gian

đang tan biến, tâm trí anh trống rỗng đến mức lạ kỳ.

Khi điện thoại đổ chuông, anh cảm thấy như đang bị đánh thức, bị kéo trở

lại thế giới hiện tại – một thế giới của những vấn đề quen thuộc, mô tả được,
đo đạc được. Madeleine vẫn ngồi ở bàn cùng anh, nhưng anh không rõ hai
người đã ngồi đó được bao lâu.

“Anh muốn em trả lời điện thoại không?” cô hỏi.

“Không sao. Để anh bắt máy cho.” Anh ngần ngại, như chiếc máy tính

đang nạp lại dữ liệu, rồi đứng lên, hơi chao đảo, đi tới phòng làm việc.

“Gurney đây.” Trả lời điện thoại bằng cách ấy – cái cách anh vẫn luôn đeo

bám trong nhiều năm điều tra án mạng – là một thói quen anh cảm thấy khó
có thể bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.