HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 215

ta chú trọng đến những điểm trên thân thể có tác dụng kích thích. Cái nhìn
dò xét trong mắt cô ta vừa lạnh lùng vừa đầy nhục cảm. Một tấm biển chữ
nhật nhỏ làm bằng đồng thau đỏ trên bàn tuyên bố tên cô ta là Ellen Rackoff.

Chưa ai kịp lên tiếng thì một cánh cửa bên phải bàn tiếp tân mở ra và

Sheridan Kline bước vào phòng. Y tươi cười ra vẻ nồng hậu,

“9 giờ không sai một giây! Tôi chẳng lạ gì. Anh làm tôi ấn tượng, đã nói

gì là làm đúng y như vậy.”

“Chỉ là dễ dàng hơn lựa chọn kia thôi mà.”
“Sao cơ? Ờ, phải, phải, tất nhiên.” Nụ cười tươi hơn, nhưng ít nồng hậu

hơn. “Anh thích uống cà phê hay trà?”

“Cà phê.”
“Tôi cũng vậy. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi trà. Anh thích chó hay mèo?”
“Chắc là chó.”

“Anh có bao giờ để ý ai thích chó thường ưa cà phê hơn không, còn trà thì

dành cho ai thích mèo?”

Gurney nghĩ chuyện đó chẳng đáng bận tâm. Kline ra hiệu cho anh theo y

vào văn phòng, xòe tay chỉ về phía một chiếc xô pha bằng da thuộc kiểu
đương đại, ngồi vào một chiếc ghế bành cùng kiểu ở bên kia chiếc bàn thủy
tinh thấp tè, rồi thay nụ cười tươi tắn bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh đến là buồn
cười.

“Dave, tôi thật sự rất vui khi anh chịu giúp chúng tôi.”

“Miễn là có một vai trò thích hợp cho tôi.”
Kline chớp mắt.
“Địa bàn là một vấn đề dễ đụng chạm mà,” Gurney nói.

“Hoàn toàn đồng ý. Cho phép tôi thẳng thắn nhé – nói thẳng đuột như

ruột ngựa, như người ta thường nói ấy.”

Gurney giấu vẻ mặt nhăn nhó bên dưới một nụ cười nhã nhặn.
“Những người tôi quen ở Sở Cảnh sát New York kể cho tôi nghe nhiều

thứ ấn tượng về anh lắm. Anh từng chỉ đạo điều tra nhiều vụ án lớn, là điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.