HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 219

“Có thể,” Gurney nói. “Hắn không phải là tên giết người đầu tiên bỏ ra

nhiều tháng nhiều năm hình dung ra cách trả đũa ai đó.”

Kline trông ngơ ngác. “Nếu phần mấu chốt của vụ tấn công là đâm, thì tại

sao lại mất công dùng súng?”

“Làm tàn phế tức thời. Hắn muốn chắc chắn nạn nhân phải bị như vậy,

nên dùng súng sẽ làm nạn nhân tàn phế ngay, chắc chắn hơn là dùng chai vỡ.
Dày công tính toán đường đi nước bước cho vụ này nên hắn không muốn có
gì sơ suất cả.”

Kline gật đầu rồi nhảy sang một mảnh ghép khác của câu đố.
“Rodriguez khăng khăng hung thủ nằm trong số khách.”

Gurney mỉm cười “Người nào mới được?”
“Anh ta chưa biết chắc, nhưng anh ta cược như vậy, anh không đồng ý

ư?”

“Ý tưởng ấy không hoàn toàn điên rồ đâu. Khách nghỉ trong trang viên,

tức là tất cả bọn họ nếu không ở ngay hiện trường thì ít ra cũng gần hiện
trường, rất tiện để ra tay. Chắc một điều rằng bọn họ là một nhóm ô hợp – kẻ
sặc mùi ma túy, người tâm trạng thất thường, ít nhất có một gã có quan hệ
với những tay tội phạm lớn.”

“Nhưng?”
“Nhưng lại có nhiều vấn đề thực tế.”
“Chẳng hạn như?”

“Trước hết là dấu chân và chứng cứ ngoại phạm. Mọi người đều đồng ý

rằng tuyết bắt đầu rơi cỡ hoàng hôn và tiếp tục rơi cho đến quá nửa đêm.
Trong khi đó, tuyết đã ngừng rơi hoàn toàn thì dấu chân của hung thủ mới từ
đường lộ đi vào trang viên.”

“Sao anh chắc như vậy?”
“Dấu chân in trên tuyết nhưng không có tuyết mới đè lên. Nếu ai trong số

khách muốn để lại dấu chân như vậy thì người đó nhất định phải rời căn nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.