HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 251

đây. Tôi đang điều tra một chuyện khác, và tôi cần hỏi ông vài câu. Một
thám tử thuộc lực lượng cảnh sát bang có ghé qua đây ngày hôm kia và được
biết – hình như là ông Plumstone nào đó nói – là cách đây 3 đêm ông có cho
hai người khách ngắm chim thuê nhà trọ ở đây – một người đàn ông và mẹ
anh ta.”

“Chính hắn đấy!”

“Hắn nào?”
“Cái tên ăn cắp đôi dép hồng ngọc của tôi đấy.”
“Người khách ngắm chim ăn cắp đôi dép của ông?”

“Tên ngắm chim, tên đạo chích, tên khốn ăn cắp vặt – phải, hắn đấy!”
“Vậy tại sao ông không đề cập chuyện này cho vị thám tử kia…?”
“Tôi không đề cập vì lúc ấy tôi có biết đâu. Tôi đã bảo với anh là chỉ mới

phát hiện bị trộm sáng nay thôi mà.”

“Vậy là ông không ở cái nhà tranh đó từ khi mẹ con anh ta trả phòng ư?”
“Nói ‘trả phòng’ là hơi trịnh trọng quá đấy. Khách chỉ cần lên đường vào

thời điểm nào đó trong ngày là được. Anh thấy đó, họ trả tiền trọ trước rồi
nên không cần phải có thủ tục ‘trả phòng’ gì cả. Chúng tôi cố gắng tạo ra ít
nhiều sự thân thiện văn minh ở đây, mà làm vậy tất nhiên sẽ cay đắng hơn
bình thường khi mà niềm tin của chúng tôi bị phản bội.” Chỉ kể lể mà
Wellstone suýt nôn mửa vì sự cay đắng đó.

“Bình thường thì có phải chờ lâu không để…?”

“Để lấy được phòng phải không? Vào thời điểm này trong năm thì bình

thường. Tháng Mười một là tháng ít khách nhất. Đã có người đặt phòng ở
Ngọc Lục Bảo cho tuần lễ Giáng sinh sắp tới rồi.”

“Cái anh BCI đó chưa xem qua căn nhà đó ư?”
“Anh BCI ư?”

“Người thám tử đến đây hai ngày trước là thành viên của Cục Điều tra

Tội Phạm, gọi tắt là BCI.”

“À. Ờ, anh ta nói chuyện với ông Plumstone chứ không phải tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.