HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 266

nằm trong quá trình xem xét các khả năng. Nên đừng lo lắng gì về thời gian
của tôi cả.”

“Cảm ơn anh. Tôi chỉ muốn nói… ờ, tôi biết anh lái xe lâu lắm mới tới

đây. Tôi cảm kích lắm.” Giọng nói và kiểu cách của Clamm đã xuống một
hai nấc. Cậu ta vẫn còn vẻ mặt lo lắng, gấp gáp nhưng ít ra cũng không thái
quá.

“Nhắc tới thời gian mới nhớ,” Gurney nói, “bây giờ có phải là lúc thích

hợp để đưa tôi đến hiện trường chưa?”

“Bây giờ là thích hợp rồi. Anh để xe ở đây, đi xe tôi được rồi. Nhà nạn

nhân ở một nơi rất chật hẹp – vài con đường chỉ rộng đủ cho một xe thôi,
mỗi bên xe chỉ dư có 5 phân.”

“Nghe như Flounder Beach vậy.”

“Anh biết Flounder Beach à?”
Gurney gật đầu. Thời niên thiếu anh có đến đó một lần dự sinh nhật một

cô bạn – là bạn của một cô bạn mà anh đang hẹn hò lúc đó.

“Sao anh biết Flounder Beach thế?” Clamm hỏi khi cậu đưa xe ra khỏi bãi

xe theo hướng ngược với đại lộ chính.

“Tôi sinh trưởng gần đây mà – ngoại thành City Island.”
“Trời ạ. Tôi cứ nghĩ anh là dân phía Bắc New York chứ.”
“Hiện tại thì đúng vậy,” Gurney nói. Anh cảm nhận rõ cái chất tạm bợ

trong cụm từ mình đã chọn và nhận ra nếu có Madeleine trước mặt anh đã
không nói vậy.

“Ôi, vẫn là cái khu nhà một tầng nhỏ xíu thấy gớm đó mà. Lúc thủy triều

lên cao, trời trong xanh thì anh sẽ nghĩ mình đang ở biển thật sự. Đến lúc
thủy triều rút xuống, bùn hôi ra thì anh lại nhớ ra đây là quận Bronx.”

“Ừm,” Gurney nói.
Năm phút sau, họ chạy chậm lại rồi dừng hẳn trên một con đường nhánh

đầy bụi đối diện một lối đi nằm trong một hàng rào thép giống hàng rào bao
quanh bãi xe ở nhà thờ trước đó. Một tấm biển kim loại trên hàng rào thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.