HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 268

Gurney nhún vai. “Còn gì nữa?”
“Bả đang dùng thuốc cỏ nặng. Phải dùng mấy viên thuốc to đùng mới nhớ

được đây là hành tinh bản địa của mình.”

“Hy vọng bà ta còn tiếp tục dùng thuốc. Bà ta còn điều gì khác khiến cậu

băn khoăn không?”

“Còn chứ,” Clamm nói, chân dừng bước ngay giữa con đường hẹp như

hẻm mà họ đang đi dọc theo. “Bả đang nói dối chuyện gì đó.” Trông cậu ta
như đang đau ở mắt. “Có chuyện gì đó bả không muốn kể cho chúng tôi
nghe. Hoặc là chuyện mà bả kể có chỗ nào đó nhảm nhí. Chắc cả hai. Ngôi
nhà kìa.” Clamm chỉ vào ngôi nhà một tầng thấp lùn nằm trước mặt bên trái,
cách con đường hẹp khoảng hơn ba trăm mét. Lớp sơn bong tróc lợp quanh
nhà có màu xanh lá cây nhợt nhạt. Cánh cửa màu nâu đỏ làm Gurney nghĩ
đến máu khô. Giăng quanh căn nhà nhỏ tiêu điều này là dây băng vàng cách
ly hiện trường gắn trên những cái cọc di động. Gurney nghĩ chỉ cần một cái
nơ trước mặt tiền nữa thôi là căn nhà sẽ trở thành một món quà từ địa ngục.

Clamm gõ cửa. “À, còn nữa,” cậu ta nói, “bả bự lắm.”

“Bự?”
“Rồi anh sẽ thấy.”
Lời cảnh báo ấy không hoàn toàn chuẩn bị tinh thần cho Gurney gặp

người phụ nữ ra mở cửa. Với trọng lượng hơn 150 ki-lô-gam, cánh tay như
cặp đùi, bà ta trông lạc lõng giữa ngôi nhà bé nhỏ. Lạc lõng hơn nữa chính là
khuôn mặt của một đứa trẻ nằm trên thân hình to bè này – một đứa trẻ thuộc
loại đờ đẫn, mất thăng bằng. Mái tóc ngắn màu đen được rẽ ngôi và chải
chuốt như tóc một cậu bé.

“Tôi giúp được gì cho hai anh?” bà ta hỏi, vẻ mặt như muốn nói giúp đỡ

là điều chẳng bao giờ mình còn làm được.

“Chào bà Rudden. Tôi là thám tử Clamm. Còn nhớ tôi chứ?”
“Chào anh.” Bà ta nói mà như đang đọc ra từ một cuốn sổ tay đàm thoại

ngoại văn.

“Hôm qua tôi có đến đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.