HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 270

“Ý tôi là,” Gurney cố không để cảm giác của mình xen vào giọng nói, “nó

có đi chung với bà đến buổi lễ cầu nguyện vào đêm chồng bà bị giết
không?”

“Nó đã chấp nhận Chúa Giêsu làm Đức Chúa và Đấng Cứu Thế của nó.”

“Nói vậy có nghĩa hôm đó nó có đi chung với bà?”
“Phải. Tôi nói với anh cảnh sát kia rồi mà.”
Gurney mỉm cười thông cảm. “Nhiều khi hỏi lại những chuyện như thế

này sẽ giúp ích cho chúng tôi.”

Bà ta gật đầu vẻ tán thành, rồi lặp lại. “Nó đã chấp nhận Chúa Giêsu.”
“Chồng bà có chấp nhận Chúa Giêsu không?”
“Hình như là có.”

“Bà không chắc ư?”
Bà ta nhắm chặt mắt lại như đang tìm kiếm câu trả lời từ trong mí mắt. Bà

nói, “Quỷ Satan rất quyền lực và quỷ quyệt.”

“Đúng là quỷ quyệt lắm, bà Rudden ạ,” Gurney nói. Anh kéo bàn trà có

hoa nhựa màu hồng ở trên ra xa xô pha một chút, đi vòng quanh, rồi ngồi lên
mép bàn đối diện bà ta. Anh đã học được một điều là cách tốt nhất để nói
chuyện với người có kiểu nói chuyện như vậy là nói chuyện giống họ, dẫu
anh chẳng biết cuộc nói chuyện sẽ đi về đâu.

“Ranh ma và khủng khiếp,” anh vừa nói vừa quan sát kỹ bà ta.
“Đức Chúa là Đấng chăn dắt tôi,” bà ta nói. “Tôi chẳng cần gì khác.”
“Amen.”

Clamm hắng giọng rồi chuyển chân.
“Nói cho tôi biết nào,” Gurney nói, “Satan đã tiếp cận Albert bằng cách

quỷ quyệt nào thế?”

“Satan chỉ theo đuổi người lương thiện thôi!” bà ta bỗng hét lớn, giọng

nhấn mạnh đột ngột. “Bởi những kẻ xấu đã thuộc quyền điều khiển của y
rồi.”

“Trong khi Albert là người lương thiện phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.