HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 267

báo đây là CÂU LẠC BỘ FLOUNDER BEACH và bãi xe chỉ dành cho xe
có giấy phép đậu xe. Một hàng lỗ đạn đã cắt tấm biển ra làm hai phần xấp xỉ
bằng nhau.

Hình ảnh bữa tiệc cách đây ba mươi năm hiện lên trong tâm trí Gurney.

Anh tự hỏi liệu đó có phải chính là cái lối vào ấy ba mươi năm trước không.
Anh hình dung được gương mặt của cô bạn tổ chức tiệc sinh nhật – một cô
gái béo tròn có tóc bím và niềng răng.

“Đậu ở đây thì hơn,” Clamm vừa nói vừa bình phẩm một lần nữa về

những con đường không tưởng trong khu dân cư bẩn thỉu. “Hy vọng anh
không ngại đi bộ.”

“Chúa ạ, nhìn tôi bao nhiêu tuổi hả?”
Clamm đáp lại bằng một cái cười ngượng nghịu và một câu hỏi chuyển

hướng khi hai người ra khỏi xe. “Anh công tác được bao lâu rồi?”

Không hứng thú bàn chuyện nghỉ hưu và có công việc tạm thời, anh chỉ

nói, “25 năm rồi.”

“Vụ án này lạ lắm,” Clamm nói, như thể lời nhận xét này tiếp nối câu nói

của Gurney là hợp lý. “Không chỉ là vết dao đâm. Còn hơn vậy nữa.”

“Cậu chắc là vết dao đâm chứ?”

“Sao anh hỏi vậy?”
“Trong vụ án của chúng tôi, hung khí là một cái chai vỡ – một chai uýt ki

vỡ. Cậu tìm thấy hung khí chưa?”

“Chưa. Nhân viên phòng giám định nói ‘có lẽ là vết dao đâm’ – nhưng là

loại dao hai lưỡi như dao găm. Chắc một mảnh chai nhọn có thể tạo ra vết
cắt như vậy. Họ cũng đang bế tắc. Chúng tôi chưa có báo cáo khám nghiệm
tử thi. Nhưng như tôi nói lúc nãy, còn hơn vậy nữa. Bà vợ… tôi chẳng biết
nữa, vợ nạn nhân có cái gì đó lạ lắm.”

“Lạ như thế nào?”
“Lạ nhiều mặt. Thứ nhất, bả thuộc loại sùng đạo hết cỡ. Thật ra, đó chính

là chứng cứ ngoại phạm của bả. Khi vụ án xảy ra, bả đang trong một buổi lễ
cầu nguyện ca ngợi Chúa gì đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.