“Còn bạn nào ở đó nữa sao?”
“Bạn gì cơ?”
“Mấy người bạn khác của anh ở Ithaca mà anh chưa nói ra đó.”
“Anh chẳng có ‘bạn bè’ nào ở Ithaca cả. Sonya Reynolds là đối tác làm ăn
thôi – mà cũng chẳng phải là đối tác gì sất. Mà cô ấy muốn gì mới được?”
“Em nói rồi mà, lời nhắn trên điện thoại kìa.” Dao trên tay Madeleine
trước giờ vẫn lơ lửng trên đống hành nhuyễn bỗng xẻ phập xuống.
“Chúa ạ, coi chừng ngón tay đó!” Anh tuôn những lời này vì giận dữ hơn
là vì quan tâm.
Với lưỡi dao sắc nhọn vẫn cắm vào thớt, cô nhìn anh tò mò. “Vậy hôm
nay thật sự đã xảy ra chuyện gì?” cô hỏi như muốn tua lại cuộc đàm thoại và
cho ngừng ở đoạn trước khi băng bị hư.
“Chắn nản, chắc vậy. Chẳng biết nữa.” Anh đi đến tủ lạnh lấy ra một chai
Heineken, khui nắp, rồi đặt lên chiếc bàn điểm tâm trong góc sát cánh cửa
kiểu Pháp mà anh thường ngồi. Rồi anh cởi áo khoác ra, trùm lên lưng ghế
rồi ngồi xuống.
“Em muốn biết chuyện gì xảy ra chứ gì? Anh nói cho em biết. Theo yêu
cầu của một thám tử ở Sở Cảnh sát New York có cái tên nực cười là Randy
Clamm, anh đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ đến một căn nhà nhỏ ảm đạm ở
quận Bronx, là nơi một người đàn ông thất nghiệp bị cứa cổ.”
“Sao anh ta lại gọi cho anh?”
“A. Câu hỏi hay đây. Hình như thám tử Clamm có nghe qua về vụ giết
người ở Peony này đây thì phải. Thấy phương thức gây án giữa hai vụ giống
nhau quá nên cậu ta mới gọi cho Sở Cảnh sát Peony, rồi sở chuyển cậu ta tới
Tổng bộ Cảnh sát bang ở khu vực, rồi tổng bộ chuyển cậu ta tới tay đại úy
giám sát vụ án, chính là cái gã đần xấu xa bợ đít người khác có cái tên
Rodriguez mà não chỉ đủ lớn để nhận ra mấy thứ manh mối dở hơi.”
“Rồi ông ta chuyển tới anh?”
“Chuyển tới tay ủy viên công tố quận, người mà y biết sẽ tự động chuyển
tới anh.”