HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 295

Chẳng có danh mục điện thoại nào có tên Richard Kartch ở số 349 đường

Quarry ở Sotherton, nhưng tìm những địa chỉ gần đó trên Internet, Gurney
tìm ra tên và số điện thoại của hai chủ nhân nhà số 329 và 369.

Một giọng nam lè nhè cuối cùng cũng trả lời cuộc gọi của anh tới nhà số

329. Y phủ nhận cộc lốc, không biết ai có cái tên Kartch cả, không biết nhà
số 349 là nhà nào cùng đường nữa, thậm chí còn không biết bản thân đã
sống ở khu vực này được bao lâu. Y nghe như nửa tỉnh nửa mê vì rượu hoặc
thuốc phiện, có lẽ nói dối theo thói quen, và rõ ràng chẳng giúp ích được gì
cho Gurney.

Người phụ nữ ở nhà số 369 đường Quarry thì lại cởi mở hơn.
“Anh muốn nói đến cái lão ẩn dật đó hả?” Cách bà ta nói làm cái biệt

danh ấy nghe bệnh hoạn đến sởn gáy.

“Ông Kartch sống một mình sao?”

“Ồ, đúng thật là vậy, trừ phi anh tính luôn mấy con chuột cống quanh

đống rác nhà lão. Cũng may vợ lão trốn đi rồi. Tôi chẳng lấy làm lạ khi anh
gọi – anh nói anh là cảnh sát đúng không?”

“Thanh tra đặc biệt của văn phòng công tố quận.” Anh biết rằng, khi công

khai toàn bộ thông tin, theo nguyên tắc anh phải đề cập đến tên bang và tỉnh
có quyền hạn điều tra nhưng anh tự biện minh rằng những chi tiết đó có thể
bổ sung sau.

“Lão ta gây ra chuyện gì thế?”

“Tôi chưa biết, nhưng ông ta có thể giúp chúng tôi điều tra một vụ nên

chúng tôi cần liên lạc với ông ta. Bà có biết ông ấy làm ở đâu hay mấy giờ
ông ấy đi làm về không?”

“Đi làm á? Đúng là chuyện đùa!”
“Ông Kartch thất nghiệp ư?”

“Không có ai mướn thì đúng hơn.” Có sự cay độc trong giọng bà ta.
“Hình như bà có vấn đề thật sự với ông ấy thì phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.