HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 312

“Anh ta đang mong tôi đến.”
“Về việc gì mới được?”

Gurney tự hỏi liệu thái độ cáu kỉnh của gã này xuất phát từ một ngày dài

đằng đẵng hay từ thái độ dở hơi vốn thuộc về bản chất. Anh không giỏi chịu
đựng những thái độ dở hơi vốn thuộc về bản chất.

“Anh ta yêu cầu tôi đến đây. Anh cần giấy tờ xác minh không?”
Tay cảnh sát bật đèn pin lên chiếu vào mặt Gurney. “Anh nói anh là ai

cơ?”

“Gurney, thanh tra đặc biệt, từ phòng công tố quận.”
“Sao hồi nãy không nói mẹ ra như vậy?”
Gurney cười mà mặt không có chút cảm xúc gì gọi là thân thiện.

“Vậy anh có định nói với Gowacki là tôi đến rồi không?”
Sau một hồi do dự đầy thù địch, cuối cùng tay cảnh sát cũng quay lưng đi

đến mép ngoài một lối xe chạy dài trên dốc dẫn vào một ngôi nhà mà, dưới
những cung sáng di động soi rọi hiện trường để kỹ thuật viên làm việc,
dường như chỉ mới hoàn thành phân nửa. Chẳng cần mời, Gurney đi theo y.

Lối đi đến gần căn nhà thì cắt ngang vào bờ dốc bên trái và dẫn xuống

một ga ra nhỏ dưới tầng hầm chỉ để được hai xe mà hiện thời đang có sẵn
một chiếc. Thoạt đầu Gurney nghĩ cửa ga ra đang mở, nhưng sau đó anh
nhận ra ga ra không có cửa. Lớp tuyết dày hơn một phân phủ trên lối ô tô
chạy dài vào tận bên trong. Tay cảnh sát dừng chân ở lối vào bị chăng dây
vàng xung quanh, rồi hét lớn, “Mike!”

Không có tiếng trả lời. Tay cảnh sát nhún vai như muốn nói y đã nỗ lực

hết sức nhưng thất bại và đành phải chấp nhận. Đúng lúc đó, một giọng nói
mệt mỏi cất lên từ sân sau. “Ở đằng sau này.”

Không chần chừ, Gurney vòng quanh chu vi dây vàng hướng về phía

tiếng nói.

“Nhớ phải luôn đứng ngoài dây vàng đấy nhá.” Lời cảnh báo của tay cảnh

sát đập vào tai Gurney như tiếng sủa cuối cùng của một con chó cáu kỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.