HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 317

Lũ cảnh sát bọn bay vô dụng như vậy đó’. Đó là thông điệp hắn gửi cho
chúng ta ở mỗi hiện trường.”

Gowacki nhìn Gurney một cách chậm rãi, dò xét. “Anh tưởng tượng về gã

này cũng sinh động lắm.”

Gurney vừa mỉm cười vừa bước quanh cái xác để đến chỗ một chồng giấy

trên mặt bếp. “Anh muốn nói tôi hơi cường điệu ư?”

“Tôi không nói chắc được. Ở Sotherton chẳng có bao nhiêu vụ giết người

cả. Mấy vụ như vậy 5 năm mới có một, và thường thuộc trường hợp có thể
giảm xuống thành ngộ sát. Mấy vụ này thường liên quan đến gậy bóng chày
và thanh nạy bánh xe trong bãi xe của mấy quán rượu là nhiều. Chẳng có dự
mưu. Hoàn toàn không có gì là bỡn cợt cả.”

Gurney ậm ừ thông cảm. Đã bao giờ anh cảnh sát này thấy vụ án nào

nặng hơn cố ý gây thương tích đâu kia chứ.

“Mấy thứ đó phần lớn là nhảm nhí cả,” Gowacki nói, nghiêng đầu về phía

chồng thư rác mà Gurney đang cẩn thận lật xem.

Gurney toan đồng ý thì ở dưới cùng đống giấy lộn xộn toàn tạp chí

Pennysavers, tờ rơi, tạp chí về súng, giấy thu nợ, ca ta lô vũ khí quân dụng
tồn kho, anh thấy một phong bì nhỏ, trống không bị xé nham nhở ở phần
nắp, đề địa chỉ gửi đến Richard Kartch. Chữ viết tỉ mỉ, tinh xảo. Mực màu
đỏ.

“Anh tìm thấy thứ gì hả?” Gowacki hỏi.

“Anh nên để thứ này vào bao đựng chứng cứ đi,” Gurney nói, tay cầm góc

phong bì mang ra một chỗ trống trên mặt bếp. “Hung thủ của chúng ta rất
thích liên lạc với các nạn nhân.”

“Trên lầu còn nhiều nữa này.”
Gurney và Gowacki quay người về phía giọng nói mới cất lên – một cậu

thanh niên cao to đang đứng ở chỗ cửa phía bên kia nhà bếp.

“Dưới một đống tạp chí khiêu dâm trên bàn cạnh giường ngủ của nạn

nhân có 3 phong thư nữa có chữ viết bằng mực đỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.