HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 343

đầy lý trí và cứng nhắc? Phải chăng cô từng tưởng tượng một ngày kia anh
sẽ vứt bỏ được cái kén xám của nghề nghiệp? Phải chăng anh đã từng hùa
theo viễn cảnh mơ mộng đó mà tưởng tượng rằng về hưu giữa chốn thôn quê
thì anh sẽ trở thành một con người khác?

Họ làm thành một cặp đôi kỳ lạ, anh nghĩ vậy, nhưng chắc chắn không lạ

hơn bố mẹ anh. Mẹ anh với tất cả những thiên hướng nghệ thuật của minh,
tất cả những thú vui mơ mộng nho nhỏ của mình – điêu khắc bằng giấy bồi,
vẽ tranh màu nước những vật trong tưởng tượng, gấp giấy origami – đã lấy
bố anh, một người mà bản chất buồn tẻ chỉ bị gián đoạn bởi những ánh mắt
mỉa mai, một người mà sự chú ý luôn ở đâu đâu, một người mà niềm đam
mê là gì không ai biết được, một người mà việc đi làm vào buổi sáng dường
như làm ông hài lòng hơn là về nhà vào buổi chiều. Một người mà trong
cuộc kiếm tìm sự bình yên của mình lại luôn luôn bỏ đi.

“Mấy giờ anh phải đi họp vậy?” Madeleine hỏi, thể hiện sự nhạy cảm

chính xác đến không tưởng của cô đối với những ý nghĩ thoáng qua trong
đầu anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.