HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 391

một câu hỏi khác, cô nói cũng bằng cái giọng lí nhí khiến anh chỉ nghe loáng
thoáng.

“Có phải là vì Danny không?”

Anh cảm thấy những mạch máu ở cổ mình, đầu mình, tay mình đang đập

thình thịch.

“Cái gì cơ? Có liên quan gì đến Danny chứ?” Anh không muốn nghe câu

trả lời, không muốn nghe vào lúc này, không muốn nghe khi anh đang có
nhiều chuyện phải làm.

“Ôi, David à,” cô nói. Anh hình dung được cảnh cô đang lắc đầu buồn bã,

quyết tâm theo đuổi đề tài khó nói nhất trong tất cả các đề tài. Một khi
Madeleine đã mở ra một cánh cửa nào đó thì cô luôn luôn bước qua nó.

Cô hít vào một hơi yếu ớt rồi nói tiếp. “Trước khi Danny chết, công việc

của anh là phần quan trọng nhất trong đời anh. Sau cái chết, nó đã trở thành
phần duy nhất. Phần duy nhất đấy. Suốt mười lăm năm vừa qua anh chẳng
làm gì khác ngoài công việc. Đôi khi em có cảm giác anh muốn chuộc lại
chuyện gì đó, quên đi chuyện gì đó… giải quyết chuyện gì đó.” Sự chuyển
điệu căng thẳng trong giọng cô làm cái từ ấy nghe như triệu chứng của một
căn bệnh.

Anh cố gắng giữ vững vị trí bằng cách bám víu vào những dữ kiện sẵn có.

“Anh đến Wycherly để giúp bắt kẻ đã giết Mark Mellery.” Anh nghe giọng
anh như thuộc về một người nào khác – một người nào đó già cỗi, hoảng
hốt, cứng nhắc – một người đang có tỏ ra mình lý trí.

Cô lờ đi những lời anh nói mà đi theo dòng tư duy của riêng mình. “Em

đã hy vọng nếu chúng ta mở cái hộp ra, nhìn mấy bức vẽ nhỏ nhắn của
con… chúng ta có thể cùng nhau nói lời tạm biệt con. Nhưng anh đâu nói
câu tạm biệt được, phải vậy không? Anh có bao giờ nói tạm biệt được với
thứ gì đâu.”

“Anh không hiểu em nói gì nữa,” anh phản đối. Nhưng đó không phải là

sự thật. Khi họ sắp sửa rời thành phố dọn lên Walnut Crossing sống,
Madeleine đã bỏ hàng giờ đồng hồ chào tạm biệt. Không chỉ tạm biệt hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.