HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 410

“Trước khi ta đi lại con đường ký ức, cảm phiền anh giải thích xem hai

chuyện này liên quan với nhau như thế nào được không?”

“Người đàn bà bị bạo hành ấy bị đâm ở cổ.”

“Vậy thì có ý nghĩa gì sao?” Khóe miệng Nardo giật lên một chút.
“Trong căn nhà này đã có hai người bị tấn công rồi. Trong số bao nhiêu

cách tấn công, thì hai người này lại bị đâm ở cổ. Tôi thấy đây là một sự
trùng hợp rất đáng chú ý.”

“Anh làm cho chúng có vẻ giống nhau theo cách anh nói thì có, chứ

chúng có điểm chung gì đâu. Một cảnh sát bị sát hại khi đang làm nhiệm vụ
bảo vệ thì có liên quan quái gì đến một vụ xáo trộn nội bộ cách đây những
24 năm khốn kiếp cơ chứ?”

Gurney nhún vai. “Tôi mà biết rõ hơn vụ ‘xáo trộn’ đó thì chắc sẽ nói cho

anh biết rồi.”

“Được thôi. OK. Tôi biết được gì sẽ nói cho anh biết, nhưng cũng không

nhiều đâu.” Nardo ngừng một chập, mắt nhìn trân trân xuống bàn, hoặc có
thể là đang nhìn vào quá khứ. “Đêm đó không phải ca trực của tôi.”

Rõ ràng là chối bỏ trách nhiệm, Gurney nghĩ. Tại sao câu chuyện này lại

đòi hỏi một lời chối bỏ trách nhiệm?

“Hầu như là tôi nghe người ta nói lại cả thôi,” Nardo nói tiếp. “Cũng như

phần lớn các vụ bạo hành gia đình, ông chồng say xỉn đến mất trí, cãi nhau
um sùm với bà vợ, rồi nhặt một cái chai thì phải, phang vào bà ta, chắc chai
bể ra, bà ta bị đứt cổ, vậy thôi.”

Gurney biết chắc như đinh đóng cột là không chỉ có vậy. Câu hỏi duy nhất

đặt ra là phải tác động như thế nào để khiến phần còn lại của câu chuyện
được nhả ra. Một trong những luật lệ bất thành văn trong nghề là nói càng ít
càng tốt, và Nardo đang thận trọng tuân thủ luật lệ đó. Cảm thấy không còn
thời gian để sử dụng phương thức tế nhị nữa, Gurney quyết định đâm đầu
vào rào cản.

“Trung úy ạ! Anh nói chuyện tào lao thật đấy!” anh vừa nói vừa quay mặt

đi chỗ khác vẻ ghê tởm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.