HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 467

tạo nên con người cô. Chính nó đã biến cô thành một ngọn hải đăng soi sáng
sự tồn tại mờ mịt của anh.

Việc đúng cần làm, ngay bây giờ.

Có hứng, anh tấp xe vào lối vào rộng rãi, bẩn thỉu của một nông trại cũ kỹ

rồi móc ví ra lấy số của Kyle. (Anh chưa bao giờ bỏ công nhập tên của Kyle
vào hệ thống nhận giọng trong điện thoại của mình, một sự bỏ sót làm lương
tâm anh cắn rứt.) Gọi cho nó vào lúc 3 giờ sáng – ở Seattle là nửa đêm – có
vẻ là việc hơi điên rồ, nhưng phương án kia còn tệ hơn: anh sẽ trì hoãn, rồi
lại trì hoãn, và biện minh cho việc mình không gọi.

“Bố hả?”
“Bố có đánh thức con không?”

“À, không đâu. Con còn thức mà. Bố ổn không?”
“Bố ổn. Bố, ờ… Bố chỉ muốn nói chuyện với con thôi, muốn gọi lại cho

con. Bố thật không phải, hình như con muốn gặp bố cũng lâu lắm rồi thì
phải.”

“Bố chắc mình ổn chứ?”

“Bố biết gọi giờ này không đúng lúc, nhưng đừng lo. Bố ổn mà.”
“Tốt rồi.”
“Ngày hôm nay gay go lắm, nhưng rốt cuộc đâu cũng vào đấy. Sở dĩ bố

không gọi lại cho con sớm hơn là vì… bố ngập đầu trong một mớ bòng bong
phức tạp. Nhưng cũng không phải là cái cớ. Con gọi cho bố có chuyện gì
không?”

“Mớ bòng bong nào thế?”
“Hả? Ờ – thì là chuyện thường lệ thôi, điều tra án mạng.”
“Con tưởng bố về hưu lâu rồi.”

“Bố về hưu lâu rồi. Ý bố nói là bây giờ bố về hưu rồi. Nhưng bố bị cuốn

vào vụ này vì bố có quen một trong số các nạn nhân. Chuyện dài lắm. Lần
sau gặp con bố sẽ kể tất tần tật cho nghe.”

“Ôi chao. Bố lại thành công nữa à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.