HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 95

câu đố. Đối với Gurney, đạt được một chút mãn nguyện dù nhỏ nhoi, trớ trêu
thay, đó là một cuộc vật lộn. Anh đố kỵ với khả năng của Madeleine, cô biết
bám víu nhanh nhạy vào giây phút thoáng qua này và niềm vui cô tìm được
trong đó. Đối với anh, sống trong khoảnh khắc hiện tại luôn là một cú bơi
ngược dòng, vì trí óc phân tích của anh vốn ưa những phạm trù của xác suất,
của khả năng.

Anh tự hỏi hình thức trốn chạy đó là do di truyền hay do giáo dục. Có lẽ

hai yếu tố ấy cùng củng cố cho nhau. Có lẽ…

Chúa ạ!
Buồn cười thay, anh bắt quả tang bản thân đang phân tích chính cái thiên

hướng thích phân tích của mình. Anh buồn bã cố gắng hiện diện trở lại trong
căn phòng. Chúa giúp tôi hiện diện nơi đây, anh tự nhủ, mặc dù ít khi nào
anh tin vào những lời cầu nguyện. Anh hy vọng đã không nói lớn điều đó
cho ai nghe.

Điện thoại đổ chuông. Cảm giác như một lệnh đặc xá, như một lời cho

phép anh được nghỉ ngơi sau trận đánh.

Anh nhấc mình ra khỏi chiếc sô pha rồi đi vào phòng để trả lời điện thoại.
“Davey, Mark đây.”
“Chuyện gì thế?”

“Tôi vừa nói chuyện với Caddy xong, bà ấy nói có gặp anh ở vườn thiền

ngày hôm nay.”

“Đúng rồi.”
“À, … ừm… vấn đề là, tôi thấy hơi ngại, anh biết đó, vì trước đó không

giới thiệu bà nhà với anh.” Y ngừng nói, như chờ đợi một lời hồi đáp, nhưng
Gurney không nói gì.

“Dave?”
“Tôi đây.”
“Ờ… dù sao thì tôi cũng muốn xin lỗi vì đã không giới thiệu với anh. Tôi

thật vô ý quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.