HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 128

"Blair," Anh nói nhanh, "đặt nó trở lại vết lên vết thương của em đi."

Okay, thế là có lẽ tôi sắp chết. Tôi cân nhắc các chi tiết - rất nhiều máu,

sốc, xe cứu thương - và không thích cái viễn cảnh ấy. "Gọi cho mẹ em" Tôi
yêu cầu. Bà có thể lên cơn bực mình đồng bóng nếu tôi có bất cứ vấn đề y
tế nào mà không ai nói cho bà biết.

"Anh sẽ làm thế," Anh trả lời, đang cố giữ cho giọng nghe có vẻ mượt

mà.

"Bây giờ. Em cần mẹ ngay bây giờ."

"Em sẽ ổn thôi, cưng. Chúng ta sẽ gọi cho bà từ bệnh viện."

Tôi lả đi vì mất sức. Tôi đang nằm đây chảy máu cho đến chết và anh ta

từ chối gọi điện cho mẹ tôi?! Nếu tôi khỏe hơn được chút, tôi có thể đã làm
diều gì đó về chuyện này, nhưng với mọi việc như hiện giờ, tất cả những gì
tôi có thể làm là nằm đây và lườm nguýt, cũng chẳng có hiệu quả gì nhiều
bởi vì anh ta đâu có nhìn tôi.

Hai đội tuần tra, những ánh đèn chớp nháy, tiếng còi báo động ầm ĩ chui

vào trong bãi đỗ, và hai nhân viên cảnh sát, súng vung vẩy, nhảy ra từ mấy
cái xe. Cảm ơn chúa vì các nhân viên này đã tắt ngúm lại tiếng còi báo động
ngay khi dừng xe, nếu không thì chúng tôi hẳn đã điếc hết cả. Cũng vẫn còn
một đội khác trên đường, tôi có thể nghe thấy nhiều tiếng hụ còi nữa, và
dường như họ bủa đến từ tứ phía.

Oh, trời, nó sẽ tệ đến thế nào với việc làm ăn đây. Tôi cố hình dung mình

sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi làm thành viên của một trung tâm thể hình có
hai cú vãi đạn trong vòng có bốn ngày. An toàn ư? Hiển nhiên là không rồi.
Tất nhiên nếu tôi chết, tôi sẽ chẳng phải lo lắng về điều ấy, thế nhưng còn
các nhân viên của tôi? Họ sẽ mất công việc với mức lương trên trung bình,
thêm cả mấy khoản thưởng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.