HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 142

"Ồ - vâng." Ông nháy mắt với tôi. "Tôi quên mất là mình đang ở đâu."

"Bình thường thôi." Bố nói thông cảm.

Bố gầy và cao lêu nghêu với mái tóc màu nâu cát và đôi mắt màu xanh

nước biển. Bố bình tĩnh và thoải mái, với khiếu hài hước đến quái gở và có
ích rất nhiều trong tuổi thơ của chúng tôi. Bố chơi bóng chày trong trường
đại học nhưng chuyên ngành là điện tử và bố đã xoay xở tài tình với áp lực
là người đàn ông duy nhất trong ngôi nhà có bốn người phụ nữ. Tôi biết bố
rất lo lắng khi lái xe đến bệnh viện nhưng giờ thì bố biết tôi cơ bản đã ổn vì
thế bố lại quay về thái độ điềm tĩnh cố hữu của mình.

Tôi cười tươi rói với Siana, đứa đang đứng cạnh giường. Nó cười toe toét

lại và đánh mắt sang phải. Rồi nó nhướng mày nhìn tôi, ý là: Có chuyện gì
với gã vai u thịt bắp kia thế?

Gã vai u thịt bắp trong câu hỏi là Wyatt, đang đứng ở bàn xét nghiệm và

nhìn trừng trừng vào tôi. Không, không phải nhìn trừng trừng, cũng chả
phải nhìn chằm chằm. Anh đang tập trung vào tôi, nheo mắt lại, quai hàm
nghiến chặt. Anh hơi rướn người ra trước, rê rê chân và những cơ bắp mạnh
mẽ ở tay anh căng lên. Anh vẫn đeo bao súng và cái vũ khí màu đen to lớn
vẫn ngự trên tay trái của anh.

Gia đình tôi có thể thư giãn rồi nhưng Wyatt thì không. Anh đang trong

tâm trạng hết sức tồi tệ.

Bác sĩ MacDuff thắt nút vết khâu cuối cùng rồi đẩy nhẹ ghế xoay của

mình đến bên bàn, nguệch ngoạc ghi đơn thuốc và xé nó khỏi tập giấy. "Chỉ
vậy thôi" ông nói, "ngoài các việc giấy tờ. Cái này dùng cho cả điều trị
giảm đau và kháng sinh. Uống hết thuốc kháng sinh ngay cả khi cô cảm
thấy khoẻ mạnh. Vậy thôi. Chúng tôi sẽ băng bó lại và cô có thể về."

Người y tá chịu trách nhiệm băng bó đặt một miếng băng và gạc to tướng

rồi quấn quanh bắp tay và vai tôi khiến tôi gần như không thể mặc nổi quần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.