HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 100

- Ông biết không, họ sẽ trả đòn.

Nhưng Mouret nhún vai, với một cử động khinh miệt. Họ thuộc về anh,

là vật của anh mà anh thì chẳng thuộc một cô, một bà nào. Khi anh đã rút
được ở họ tài sản và lạc thú của anh thì anh sẽ ném họ ra thành đống ở vệ
đường, mặc cho những kẻ nào còn có thể tìm thấy ở đó cuộc sống của họ.
Đó là một sự khinh thị có suy tính của dân miền Nam và của kẻ đầu cơ.

- Thế nào, ngài kính mến, - Anh hỏi để kết thúc -ngài có định đi với tôi

không? Chuyện những đất ấy, ngài xem có khả năng không?

Nam tước đã bị chinh phục một nửa, tuy nhiên vẫn do dự trước kiểu cam

kết đó. Một ngờ vực còn nằm trong cái mê hoặc nó đã tác động dần dần tới
ông. Ông đang định trả lời thoái thác thì một tiếng gọi cấp bách của các bà
khiến ông tránh được điều phiền toái đó. Những tiếng gọi đi gọi lại, giữa
những tiếng cười khinh, khoái.

- Ông Mouret! Ông Mouret!

Rồi, bực mình vì bị ngắt quãng, anh đang giả tảng không nghe thấy thì bà

De Boves, từ nãy vẫn đứng, đi tới tận cửa phòng khách nhỏ.

- Người ta đợi ông, ông Mouret ạ... Nấp trong xó để bàn chuyện làm ăn,

thật chẳng lịch sự chút nào.

Thế là anh quyết định, và một cách vui vẻ ra mặt, một vẻ hoan hỉ, mà

nam tước lấy làm kinh dị. Cả hai người đứng dậy, với nụ cười trên môi.

Một tiếng ồn ào đắc thắng tiếp đón anh. Anh phải tiến lên nữa, các bà

nhường cho anh đứng vào giữa. Mặt trời vừa lặn đằng sau những cây ngoài
vườn, ngày đang tàn, gian phòng rộng chìm dần trong một bóng tối mờ mờ.
Đó là vào cái giờ đằm thắm của buổi hoàng hôn, cái giây phút khoái trá
thầm lặng trong cái căn nhà Paris, giữa ánh ngày sắp tắt ở ngoài phố và ánh
đèn mới thắp ở nhà bếp. Ông De Boves và Vallagnosc, vẫn đứng bên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.