HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 106

Và, từ lúc đó, cái túi trở thành vô tận. Bà ta đỏ mặt lên và thích thú, một

mối e lệ của phụ nữ cởi quần áo khiến bà đẹp ra và ngượng ngùng, mỗi khi
rút ra một hàng mới. Đây là một chiếc cà vạt bằng sa mỏng Tây Ban Nha
giá ba mươi phrăng: Bà không muốn mua nhưng tay thư ký cứ thề với bà
rằng đây là kiểu mới nhất bà vơ được, và người ta sắp bán ra nhiều. Rồi
đây, là một chiếc mạng che mặt bằng ren chantilly, hơi đắt, năm mươi
phrăng; nếu bà không đeo, thì bà sẽ biến chế thành cái gì cho con gái.

- Ối trời! Đăng-ten, cực kỳ đẹp! - Bà nhắc lại với một nụ cười say mê -

Tôi mà cứ vào chỗ ấy là muốn mua cả cửa hàng.

- Thế còn cái này? - Bà De Boves vừa hỏi vừa ngắm một coupon ren

thưa.

- Cái này, - Bà ta đáp - là đăng-ten viền... Có đến hai mươi sáu mét. Mỗi

mét một phrăng, bà chị hiểu không?

- Này! - Bà Bourdelais ngạc nhiên hỏi - Bà làm gì với cái đó?

- Thú thật, tôi chẳng biết nữa... Nhưng hoa của nó thật là ngộ.

Vừa lúc đó, bà ngước mắt lên thì bắt gặp ở trước mặt ông chồng đang

kinh hãi. Ông càng tái nhợt, toàn thân biểu lộ mối lo sợ nhẫn nhục của một
con người khốn khổ, đang chứng kiến cảnh phá tán đồng lương của mình,
kiếm ra khó khăn đến thế. Thêm mỗi mẫu đăng-ten đối với ông là một tai
họa, những ngày dạy học cay đắng bị nhấn chìm, những buổi lấm bùn chạy
vạy dạy thuê bị nuốt chửng, gắng sức liên tục của cuộc đời ông dẫn đến
cảnh thiếu thôn âm thầm, đến địa ngục của một gia đình túng bẩn. Trước
con mắt nhìn mỗi lúc thêm kinh hoàng của ông, bà muốn giật lại chiếc mù
soa, cái tràng mạng, chiếc cà vạt; và, hai bàn tay run rẩy quờ quạng, bà vừa
cười ngượng nghịu vừa nhắc đi nhắc lại:

- Các bà chị sắp làm nhà tôi mắng tôi... Ông ơi, tôi cam đoan với ông

rằng tôi còn là rất biết điều: là vì còn một chiếc khăn chéo lớn giá năm trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.