HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 116

mấy câu cộc lộc: chẳng ma nào đến [2], khóa tủ lại, về thôi; lời đoán làm
tối sầm bộ mặt bẹt của Marguerite hám kiếm tiền, còn Clara thì, với dáng
bộ ngựa sổng, đã mơ đến một chầu ở rừng Verrières nếu cửa hàng sụp. Đến
bà Aurélie thì, câm lặng, đăm chiêu, bà diễu cái bộ mặt César qua gian
hàng vắng không, như vị tướng có phần trách nhiệm trong cuộc thắng bại.

Khoảng mười một giờ, có vài bà vào. Đến lượt Denise bán. Vừa lúc đó,

người ta báo một bà khách.

- Cái bà béo ở tĩnh lẻ, bà biết không? - Marguerite nói khẽ.

Đó là một bà bốn nhăm tuổi, từ cuối tỉnh heo hút nào thỉnh thoảng lại về

Paris. Ở địa phương, trong bao nhiêu tháng, bà để dành từng đồng xu, rồi,
vừa xuống khỏi toa xe hỏa, bà ngã ngay vào hiệu Hạnh phúc các bà, có bao
nhiêu tiền tiêu sạch. Ít khi bà ta mua bằng thư, vì bà muốn xem, thấy vui
được mó tay vào hàng, bà mua trữ cả kim, thứ này, bà nói, dùng hao lắm, ở
cái thị xã nhỏ của bà. Cả hiệu đều quen bà, chỉ biết tên gọi là bà Boutarel,
và bà ở Albi, chẳng cần biết điều gì khác, cả hoàn cảnh, lẫn đời sống của
bà.

- Bà vẫn mạnh khỏe, thưa bà? - Bà Aurélie tiến lên trước, niềm nở hỏi -

Và bà cần gì, xin hầu bà ngay.

Rồi, quay lại:

- Các cô đâu!

Denise bước lại gần, nhưng Clara lao tới. Thường thì cô ta tỏ ra lười bán,

chê tiền bởi cô kiếm ở bên ngoài nhiều hơn, mà ít tốn sức. Nhưng cái ý
muốn giành một khách hàng bở của kẻ mới đến kích thích cô.

- Xin lỗi, đến lượt tôi. - Denise bất bình nói.

Bà Aurélie gạt cô đi bằng cắi nhìn nghiêm khắc, miệng lẩm bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.