HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 117

- Không có lượt nào hết, tôi là chỉ huy duy nhất ở đây... Hãy đợi học cho

biết, để phục vụ khách hàng quen.

Cô gái lùi lại; và vì nước mắt trào ra, cô muốn che giấu nỗi lòng quá xúc

động của mình, cô quay lưng lại, đứng trước những tấm gương không
tráng, giả vờ nhìn ra ngoài phố. Liệu người ta có ngăn cản cô bán hay
không? Tất cả họ vào hùa để tước của cô những món bán quan trọng như
thế hay sao? Lo sợ cho tương lai, cô cảm thấy nát ruột giữa bao nhiêu mối
quan tâm sẽ phải từ bỏ. Không chịu nổi niềm cay đắng vì cảnh bơ vơ, cô tì
trán vào tấm gương lạnh, nhìn sang hiệu Vieil Elbeuf ở trước mặt, cô nghĩ
thầm đáng lẽ ra phải van xin ông chú giữ cô lại; có lẽ chính ông cũng muốn
thay đổi ý kiến, vì cô thấy hôm trước, dường như ông rất xúc động. Giờ
đây, cô một thân một mình giữa cái cửa hàng rộng lớn này, ở đây chẳng ai
thương cô, ở đây cô cảm thấy bị xúc phạm và lạc lõng; Pépé và Jean thì
sống ở nhà người xa lạ, hai chúng nó chưa bao giờ rời váy cô; đó là điều rút
ruột, và hai giọt nước mắt to đọng lại làm cho đường phố như chao đảo
trong một đám sương mù.

Phía sau cô, khi đó, những tiếng nói râm ran.

- Cái này làm tôi rụt cổ lại. - Bà Boutarel nói.

- Bà lầm rồi, - Clara nhắc lại - vai rất vừa... Trừ phi bà ưng mặc áo lót

bông hơn là măng-tô.

Nhưng Denise giật mình. Một bàn tay đặt lên cánh tay cô, bà Aurélie

nghiêm khắc trách cô:

- Thế nào, cô không làm gì bây giờ à, cô nhìn thiên hạ qua lại?... Ô!

Không thể như thế được!

- Thưa bà, vì người ta cấm tôi bán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.