HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 125

Và hắn hất cằm chỉ một bà vừa bỏ đi vừa đưa con mắt chê bai nhìn tất cả

mọi thứ vải. Hắn chẳng thể sống được gì, bình thường hắn kiếm bảy tám
phrăng khoản phần trăm và hoa hồng, thành ra với lương cố định, hắn lĩnh
hàng ngày trung bình một chục phrăng. Favier thì chẳng tới được tám
phrăng; thế mà kìa, cái thằng dụt ấy giật miếng ăn từ miệng hắn, vì nó lại
vừa bán được chiếc áo nữa. Một thằng cha lạnh như tiền chẳng bao giờ biết
làm vui một khách hàng! Thật là điên ruột.

- Cánh mũ đan và cánh chỉ khâu [6] có vẻ hái ra tiền. - Favier thì thầm

nói tới nhân viên bán hàng mũ áo đan và tạp hóa.

Nhưng Hutin, đang nhìn xục xạo cả cửa hàng, đột nhiên nói:

- Cậu có biết bà Desforges không, bạn hẩu của ông chủ ấy mà?... Đây

kia, cái mụ tóc nâu ở gian hàng bán găng, Mignot đang thử găng cho mụ
ấy.

Hắn lặng im, rồi lại nói thật nhỏ, như nói với Mignot, mà hắn vẫn không

rời mắt.

- Được, được, cu cậu ơi, xoa ngón tay cho mụ ấy khéo vào, để lấy chỗ

mà lần tới! Những mèo của cậu, thiên hạ đều biết cả.

Giữa hắn và tay bán hàng có sự cạnh tranh của những gã bảnh trai, cả hai

làm bộ lớn khách. Thật ra, anh này cũng như anh kia, chẳng anh nào có thể
khoe mình đã thật sự vớ được món bở nào: Mignot thì nổi tiếng về một
truyền thuyết: vợ một tay cảnh sát trưởng nào đó phải lòng hắn, còn Hutin
thì thật sự đã chinh phục được ở gian hàng của hắn một ả bán ren tua, cô
này ngán vì lê lết trong những khách sạn ám muội ở khu phố; nhưng họ bịa
ra, họ ưng để người ta tin những chuyện ly kỳ bí mật, những cuộc hẹn hò
của mấy bà tước phu nhân, giữa hai cuộc mua sắm.

- Lẽ ra cậu phải tấn công mụ ấy! - Favier nói với vẻ cù không cười của

hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.