HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 149

đồng hồ trước chiếc gương nhỏ, lấy lược chải tóc mà không sao bện nhỏ nó
lại như ý muốn.

- Chà! Nhờ trời! - Mouret khẽ nói - Sáng nay cô khá hơn rồi đấy...

Nhưng mà, vẫn còn những món tóc quái quỷ kia!

Anh đứng dậy, anh đến sửa tóc cho cô, cũng cái cử chỉ quen thuộc mà

hôm trước bà Aurélie đã có với cô.

- Đây này! Vén cái này ra sau tai đi. Cái búi tóc cao quá.

Cô không hé miệng, cố để cho người ta sửa. Mặc dầu cô tự nguyện phải

cứng rắn lên, cô đã lạnh cả người khi tới phòng giám đốc, với lòng tin chắc
rằng người ta gọi cô lên để tuyên bố đuổi cô. Và sự ân cần rõ rệt của
Mouret không làm cô yên tâm, cô vẫn sợ anh, vẫn cảm thấy khi gần anh cái
nỗi khó chịu mà cô cho rằng đó là sự bối rối rất tự nhiên trước người có
quyền, mà vận mệnh cô lệ thuộc vào họ. Khi anh thấy cô quá run rẩy vì bàn
tay anh chạm vào gáy cô, anh hối hận về cử chỉ ân cần đó, nhất là vì anh sợ
mất uy tín.

- Thôi, cô ạ - Anh lại nói khi trở về đứng cách cô cái bàn giấy - cố gắng

giữ gìn cách ăn mặc. Cô không còn ở Valognes nữa, hãy xem các cô ở Paris
này... Nếu tên ông chú cô là đủ để chúng tôi tiếp nhận cô vào đây, thì tôi
mong rằng cô sẽ giữ trọn điều mà tôi tưởng như bản thân cô đã hứa hẹn.
Điều bất hạnh là mọi người ở đây chẳng đồng ý với tôi... Thế là cô được
báo trước rồi đấy, phải không? Đừng để tôi hóa ra người nói dối...

Anh đối xử với cô như với trẻ con, thương hại nhiều hơn hảo tâm, sự tọc

mạch về phụ nữa chỉ mới thức dậy ở anh qua tâm trạng bối rối của người
đàn bà mà anh cảm thấy nảy sinh ở cô bé nghèo khổ, vụng về đó. Còn cô
thì, trong lúc anh quở trách, cô chợt nhìn thấy chân dung bà Hédouin với bộ
mặt đẹp đều đặn, nghiêm trang mỉm cười trong cái khung vàng, cô bỗng lại
rợn mình, mặc dầu những lời khích lệ anh nói với cô. Đó là cái bà quá cố,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.