HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 158

giam; nhưng họ không cảm thấy đầu ngón tay cóng buốt vì họ mải tâm sự.
Dần dần Denise bộc lộ, nói tới Jean và Pépé, kể nỗi tiền nong day dút: rốt
cuộc cả hai nói đến mấy cô gian hàng may sẵn. Pauline ngỏ hết tâm can.

- Ố! Lũ bướm rạc! Nếu chúng ăn ở như bạn tốt, thì cậu có thể kiếm hơn

trăm frăng.

- Tất cả mọi người đều thù mình, mà chẳng biết tại sao - Denise chảy

nước mắt nói - Như ông Bourdoncle ấy thì luôn luôn rình mò để bắt lỗi, cứ
như mình làm phiền ông ấy... Chỉ có cái bố Jouve.

Cô kia ngắt lời.

- Cái lão khỉ thanh tra ấy! Chà, cậu ơi, đừng có tin ở hắn... Cậu biết

không, những bố mũi to đến thế! Mặc dầu hắn phô huy chương, người ta kể
một chuyện của hắn ở gian hàng mình, gian quần áo lót... Nhưng sao cậu
trẻ con đến thế, buồn với rầu! Đa cảm lắm thì khổ nhiều! Mặc xác! Cậu làm
sao thì thì mọi người cũng vậy: họ bắt cậu nộp tiền mất đất thôi.

Cô ta nắm lấy bàn tay Denise, ôm hôn cô, trong cơn nhiệt tình vì lòng

tốt. Câu chuyện tiền nong nghiêm trọng hơn. Chắc chắn, một cô gái khốn
khổ không thể cấp dưỡng cho hai em, trả tiền trọ cho thằng bé và chiêu đãi
tình nhân của thằng lớn, khi chỉ bòn nhặt mấy đồng xu bấp bênh mà kẻ
khác không thèm; là vì còn sợ rằng người ta không trả lương cho cô trước
khi công việc lại chạy, vào tháng Ba.

- Cậu nghe đây, cậu không tài nào chịu được hơn nữa - Pauline nói -

Mình mà như cậu thì...

Nhưng có tiếng động ngoài hành lang làm họ im bặt. Có lẽ là Marguerite,

mà người ta tố cáo là ban đêm mặc áo sơ-mi đi dạo để dò xét giấc ngủ của
người khác. Pauline, vẫn nắm tay bạn, lặng im nhìn cô một lúc, vểnh tai
nghe. Rồi, cô ta lại nói rất nhỏ, với vẻ thân ái tin tưởng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.