HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 159

- Mình như cậu, thì mình kiếm một anh chàng.

- Sao, một anh chàng? - Denise lẩm bẩm, lúc đầu không hiểu.

Đến khi cô hiểu thì cô rút tay ra, cô đần cả người. Lời khuyên đó khiến

cô ngượng, vì ý nghĩ đó cô chưa bao giờ có, mà cô cũng không thấy có lợi.

- Ồ! Không. - Cô đơn giản trả lời.

- Thế thì, - Pauline nói tiếp - cậu chẳng thoát ra được đâu, mình bảo

thật!... Cứ tính mà xem: bốn mươi phrăng cho thằng nhỏ, thỉnh thoảng lại
trăm xu cho thằng lớn; và cậu nữa, cậu không thể cứ ăn mặc như một con
mẹ mướp mãi, lê đôi giầy mà lũ chúng nó giễu cợt; thật thế đấy, đôi giầy nó
làm tội cậu... Hãy kiếm một anh chàng, như thế sẽ đỡ hơn nhiều.

- Không. - Denise nhắc lại.

- Thế thì, cậu chẳng biết điều... Bất đắc dĩ, cậu ơi, mà cũng rất tự nhiên

thôi! Bọn mình đều qua cầu đó cả. Mình, cậu xem! Mình cũng đã làm công
ăn cơm không, như cậu. Chẳng một đồng kẽm trong túi. Đã đành là được
ăn được ngủ; nhưng còn trang điểm, mà rồi, không lẽ cứ không xu, đóng
chặt cửa buồng mà nhìn ruồi bay. Thế là, trời ạ! Phải chiều đời thôi...

Và cô ta nói đến anh nhân ngãi đầu tiền của cô, một viên thư ký luật sư

mà cô làm quen trong một cuộc vui chơi, ở Meudon. Cuối cùng, từ mùa
thu, cô ta đi lại với một tay bán hàng hiệu Bon Marché, một anh chàng cao
lớn rất kháu, mà hễ rảnh là cô đến nhà. Vả chăng, bao giờ cũng chỉ với một
người thôi. Cô là người lương thiện, cô bất bình khi nói đến những cô gái
bạ ai cũng vập.

- Mình chẳng khuyên cậu ăn ở không ra gì, ít ra là thế! - Cô ta lại hăng

hái nói - Cho nên mình không muốn người ta bắt gặp mình cùng đi với con
Clara, sợ người ta cho là mình đàng điếm như nó. Nhưng, một khi người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.