HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 177

- Ngữ ấy! Và cách ăn bận!... Gian bà đỡ, phải rồi! Hắn mà nghe thấy,

chắc hắn vừa lòng!

Họ ra bên ngoài. Denise thở dài khoan, khoái. Cô đã tưởng chết mất,

trong cái nóng ngột ngạt đó, giữa những tiếng la thét đó, và cô vẫn giải
thích mình khó chịu vì thiếu không khí. Bây giờ cô hít thở. Một hơi mát
lạnh từ trên nền trời đầy sao tỏa xuống. Khi hai cô rời khu vườn của khách
sạn thì có tiếng rụt rè khẽ nói trong bóng tối.

- Chào hai cô.

Đó là Deloche. Hai cô đã không nhìn thấy anh ta ngồi ở cuối phòng thứ

nhất, anh ta ngồi ăn một mình ở đó, sau khi vì thích thú đi bộ từ Paris đến.
Khi nhận ra tiếng nói thân quen đó, Denise, đau khổ, bất giác ngả theo nhu
cầu được có người nâng đỡ...

- Ông Deloche đấy à, về cùng với chúng tôi đi - Cô nói - Ông đưa tay

đây.

Pauline và Baugé đã đi lên trước. Họ ngạc nhiên. Họ không nghĩ rằng

chuyện lại ra như thế, mà với anh chàng ấy. Tuy nhiên, vì còn một tiếng
đồng hồ nữa mới lên tầu, họ ra tận đầu hòn đảo, đi theo bờ sông, dưới
những cây to, và chốc chốc, họ lại ngoảnh lại, thì thầm:

- Bọn họ đâu rồi nhỉ? À! Đây rồi. Kể cũng lạ.

Lúc đầu, Denise và Deloche còn im lặng. Dần dần, tiếng ồn của khách

sạn lắng xuống, trở thành êm dịu như nhạc trong bóng đêm sâu; và họ càng
tiến thêm vào hơi lạnh dưới cây cối, người vẫn còn ran nóng vì cái lò lửa, ở
đó nến đã tắt dần, đằng sau lá cây. Trước mặt họ, như một bức tương tối
mịt, một khối bóng đen dày đặc, đến mức không nhận ra cả vệt mờ của con
đường nhỏ. Nhưng họ đi êm ả, không sợ hãi. Rồi mắt họ quen dần, họ nhìn
thấy bên tay phải các thân cây bạch dương, như những cột đen tối mang
vòm cành lá, chi chít những sao, trong khi đó, phía bên phải, nước sông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.