HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 179

Hắn rợn mình. Sau vài bước đi im lặng, hắn ấp úng:

- Nghĩa là, cô không yêu tôi?

Và, vì cô tránh cho hắn nỗi phiền vì một tiếng không tàn nhẫn, hắn lại

nói tiếp bằng một giọng dịu dàng mà não ruột:

- Vả lại, tôi cũng dự đoán được... Tôi chưa bao giờ được may mắn, tôi

biết rằng tôi không thể sung sướng được. Ở nhà, người ta đánh đập tôi. Ở
Paris tôi luôn luôn là kẻ bị hành hạ. Cô xem đấy khi người ta không biết
chiếm nhân tình của kẻ khác, và người ta khá vụng về để không kiếm tiền
được bằng họ, thế thì, người ta chỉ có chết khô ở một xó. Ồ! Xin cô cứ an
tâm, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa. Còn như yêu cô thì cô không thể ngăn
tôi được, phải không? Tôi sẽ yêu cô chẳng vì cái gì hết, như một con vật...
Thế là hết! Cuốn xéo đi, đó là số phận dành cho tôi.

Đến lượt hắn khóc. Cô an ủi hắn, trong cơn bộc lộ thân tình, họ được biết

họ cùng quê với nhau, cô ở Valognes, hắn ở Bricquebec, cách nhau mười ba
cây số. Đó là một mối liên hệ mới. Bố hắn là một viên mõ tòa nhỏ túng
thiếu, tính hay ghen một cách bệnh hoạn, đánh đập hắn vì cho hắn là đứa
con hoang, tức giận vì khuôn mặt dài tái nhợt và bộ tóc rễ tre [6] của hắn
mà ông ta cho là không thuộc máu ông. Họ đi tới chuyện trò về những đồng
cỏ lớn rào cây, những con đường nhỏ rợp bóng, mất hút dưới những cây du,
những con đường lớn trồng cỏ xanh như lối đi ở công viên. Chung quanh
họ, trời càng tối thêm, họ nhận ra những cây cối ở bờ sông, bóng cây như
làn ren đen lấp lánh sao; và họ nguôi dần, họ quên mọi nỗi đau khổ, vận rủi
xích gần họ với nhau, trong tình thân giữa những người bạn tốt.

- Thế nào? - Pauline kéo Denise ra một chỗ, sốt sắng hỏi trong lúc đợi

tàu.

Cô gái hiểu ý qua cách mỉm cười và giọng nói tò mò âu yếm của bạn. Cô

đỏ dừ mặt, trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.