HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 191

nóng tuồn xuống không khí đọng im. Chốc chốc, một hơi mát bốc lên từ
sàn nhà mà nhân viên phục dịch tưới bằng một tia nước nhỏ. Một cảnh nửa
thức nửa ngủ, một giấc ngủ trưa mùa hè, diễn ra giữa khoảng trống rỗng
thênh thang của những quầy hàng, y như những điện thờ, ở đó bóng tối im
lìm sau chầu lễ cuối cùng. Mấy anh bán hàng đứng uể oải, vài ba khách
hiếm hoi theo dọc các hành lang đi qua gian hàng lớn, bước đi ẻo lả của
những bà khó chịu vì nóng bức.

Denise bước xuống vừa lúc Favier đo một áo lụa mỏng chấm hạt đậu

màu hồng cho bà Boutarel sang gian tạp hóa, khi trở về, bảo Hutin:

- Hôm qua, toàn dân Auvergne, hôm nay toàn dân Provence... [3] Nhức

cả đầu với họ.

Vừa lúc đó, Hutin bổ nhào tới, đến lượt hắn, và hắn nhận ra “cái bà xinh

đẹp”, cái bà tóc hung vàng dễ thương mà gian hàng gọi như vậy, nhưng
chẳng biết gì về bà ta, chẳng có tuần nào bà không đến hiệu Hạnh phức, đi
một mình. Lần này bà mang theo một chú bé bốn năm tuổi. Người ta bàn
tán chuyện đó.

- Thế ra bà ấy đã có chồng à? - Favier hỏi, khi Hutin từ két trở về, ở đó

hắn đã gọi trả tiền ba mươi mét xatanh quận chúa.

- Có thể, - Hắn trả lời - tuy thằng nhãi đó, nó chẳng chứng minh điều gì.

Có thể nó là con ruột bà bạn... Có điều chắc chắn là bà ta hẳn đã khóc. Ô!
Một nỗi buồn, và đôi mắt đỏ lên!

Im lặng một lúc. Hai tay bán hàng mơ hồ nhìn vào phía xa trong cửa

hàng. Rồi, Favier chậm rãi nói:

- Nếu bà ấy có chồng, có lẽ ông chồng đã giáng cho bà những cái tát nên

thân.

- Có thể, - Hutin nhắc lại - trừ phi lại là một anh nhân tình vả bà ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.