HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 20

- Thế thì may quá!... Cháu là Denise, và đây là Jean còn đây là Pépé...

Thưa chú, chúng cháu đến đây ạ...

Baudu có vẻ kinh ngạc. Đôi mắt to và đỏ đưa đi đưa lại trên bộ mặt vàng,

tiếng nói chậm rãi, lúng túng. Rõ ràng ông ta hoàn toàn không ngờ tới cái
chuyện gia đình này đến để rơi lên vai ông.

- Sao! Sao! Các cháu đây à! - Ông nhắc đi nhắc lại.

- Các cháu ở Valognes kia mà!... Tại sao các cháu không ở Valognes?

Cô gái, giọng dịu dàng, hơi run, phải nói rõ. Sau khi bố chết, mà ông ta

thì đã ngốn đến đồng xu cuối cùng ở cửa hàng nhuộm của ông, cô phải làm
mẹ hai đứa trẻ. Lương cô lĩnh được ở nhà Cornaille chẳng đủ nuôi ba
miệng ăn. Tuy Jean cũng làm việc ở một cửa hàng sửa chữa đồ gỗ cũ
nhưng hắn chẳng được lĩnh một xu nào. Thế nhưng, hắn đâm ham thích đồ
cũ, hắn khắc hình trên gỗ; thậm chí một hôm, tìm được một mẩu ngà, hắn
vui tay gọt một đầu người mà có một ông đi qua nhìn thấy; ấy thế là chính
ông ấy đã khiến họ quyết định rời Valognes để lên Paris tìm cho Jean một
chỗ làm ở một cửa hàng đồ ngà.

- Thưa chú, chú thấy đấy, ngay ngày mai Jean sẽ vào học việc ở nhà ông

chủ mới. Người ta không đòi tiền, mà em cháu thì được ăn và ở... Thế là,
cháu nghĩ rằng Pépé và cháu, chúng cháu thế nào cũng xoay được. Chúng
cháu không thể khổ hơn ở Valognes.

Cái điều mà cô không nói, đó là chuyện trai gái của Jean, nào viết thư

cho một cô thiếu nữ quý tộc ở thành phố, nào leo lên tường để hôn nhau, cả
một chuyện tai tiếng khiến cô phải quyết định ra đi; nhất là cô đi theo em
trai để trông nom hắn, cô đâm hoảng như người mẹ trước đứa con trai lớn
xinh xẻo, tươi vui đến mức các cô gái mê tít.

Ông chú Baudu không bình tĩnh lại được, ông lại hỏi. Tuy nhiên, sau khi

nghe cô gái nói về các em như thế thì ông xưng hô thân mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.