HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 21

- Thế bố mày không để lại gì cho bọn bay sao? Tao thì cứ ngỡ ông vẫn

còn ít tiền. Chà! Tao đã viết thư khuyên ông ấy bao nhiêu lần đừng có lấy
cái cửa hàng nhuộm ấy. Con người tốt bụng, nhưng không có lấy vài xu đầu
óc!... Con cháu thì mang hai đứa nhãi kia trên tay, cháu phải nuôi lũ nhỏ
này!

Bộ mặt sa sầm của ông sáng ra, mắt ông không còn đỏ lên như khi nhìn

hiệu Hạnh phúc các bà. Bỗng ông nhận ra là mình đứng chắn cửa.

- Thôi, - Ông nói - đã đến thì mời vào... Vào nhà, còn hơn là lảm nhảm

những chuyện không đâu.

Và, sau khi bĩu môi giận dữ lần cuối cùng chĩa về phía cửa hiệu trước

mặt, ông mở lối cho lũ cháu vừa đi trước vào cửa hàng vừa gọi vợ và con
gái.

- Élisabeth, Geneviève đâu, ra đây có khách cho các bà đây.

Nhưng Denise và hai đứa nhỏ ngập ngừng trước bóng tối trong cửa hàng.

Đang bị chói lòa vì ánh trời ngoài phố, họ chớp mắt như ở cửa một cái hang
lạ, chân dò dẫm, bất giác sợ bước phải bậc thang hiểm độc nào. Và càng sát
lại nhau vì nỗi sợ hãi mơ hồ đó, thằng nhóc vẫn níu lấy váy chị, đứa lớn
phía sau, họ bước vào, duyên dáng, vừa tươi cười vừa lo lắng. Ánh sáng
ban mai nổi bật lên hình dáng họ trong những bộ đồ tang, một tia sáng xiên
chéo làm rực vàng những làn tóc hung của họ.

- Mời vào, mời vào. - Baudu nhắc lại.

Ông nói vài câu vắn tắt cho bà Baudu và con gái biết chuyện. Người thứ

nhất là một người đàn bà bé nhỏ, hao mòn vì bệnh thiếu máu, trắng bệch,
tóc trắng, mắt trắng, môi trắng. Geneviève, mang bệnh thoái hóa của mẹ
còn nặng hơn, trông yếu ớt và nhợt nhạt như cây mọc trong bóng tối. Thế
mà, làn tóc đen tuyệt đẹp, dày và nặng, mọc như chuyện thần kỳ trên tấm
thân tiêu điều đó khiến cô có một vẻ đẹp rầu rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.