HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 209

- Em bảo chị lấy đâu ra mười lăm phrăng? - Denise thất vọng la lên - Thế

em không thể biết điều được à? Lúc nào thì em cũng có những chuyện kỳ
quặc như vậy!

Hắn đấm ngực. Giữa những bịa đặt như tiểu thuyết, hắn cũng chẳng còn

biết đâu là sự thật thật sự nữa. Chỉ là hắn bi kịch hóa những nhu cầu tiền
nong của hắn, xét cho cùng thì vẫn có chút bức thiết nào đó.

- Lần này em nói thật đấy, em về với chị... Em giữ cô ta thế này này, và

cô ta ôm hôn em...

Cô lại bắt hắn im, cô giận lắm, cực nhục, bị xô đến cùng.

- Chị chẳng muốn biết gì hết. Em cứ mà giữ lấy thói hư. Xấu lắm, em

nghe không!... Và em hành hạ chị mỗi tuần, chị tự giết mình để cấp cho em
những đồng trăm xu. Thật đấy, chị thức đêm... Chưa nói đến chuyện em
giành miếng bánh từ miệng em nhỏ của em.

Jean há hốc miệng, mặt tái nhợt. Sao? Thế là xấu ư! Và hắn không hiểu,

từ lúc bé hắn vẫn coi chị như bạn, hắn xem việc bộc lộ nỗi lòng của hắn là
rất tự nhiên. Nhưng điều làm hắn nghẹn ngào đặc biệt là biết tin chị phải
thức đêm. Nghĩ đến chuyện hắn giết chị và hắn giành phần của Pépé, hắn
bàng hoàng đến phát khóc.

- Chị nói phải đấy, em là thằng khốn kiếp - Hắn la lên - Nhưng không có

gì xấu cả, trái lại nữa kia! Vì thế đâu lại hoàn đấy... Chị xem, cô ấy hai
mươi tuổi rồi. Cô ấy xem như chuyện đùa. Vì em mới ngót mười bảy...
Trời! Tôi giận mình quá! Tôi sẽ tự vả vào mặt!

Hắn nắm lấy hai tay cô, hắn hôn, làm tay cô ướt nước mắt.

- Chị cho em mười lăm phrăng đi, lần này là lần cuối cùng, em thề với

chị... Hay thôi! Đừng cho em nữa, em ưng chết cho rảnh. Thằng chồng mà
giết em, thì chị sẽ thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.