HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 210

Và, vì cô cũng khóc, hắn đâm hối.

- Là em nói thế, em cũng chẳng biết nữa. Có lẽ hắn chẳng định giết ai.

Bọn em sẽ thu xếp, em hứa với chị, chị yêu dấu. Thôi, từ biệt, em đi.

Nhưng một tiếng chân đi, ở đầu hành lang, khiến họ đâm lo. Cô dẫn hắn

trở lại chỗ hàng dự trữ, trong một xó tối. Được một lúc, họ chỉ còn nghe
tiếng ngọn đèn hơi rít ở gần đấy. Rồi tiếng chân đi lại gần, và, thò đầu ra,
cô nhận ra viên thanh tra Jouve vừa đi vào hành lang, với vẻ cứng nhắc của
hắn.

Hắn tình cờ đi qua? Hay viên giám thị nào khác, canh ở cửa đã báo cho

hắn biết? Cô đâm hoảng đến mất trí; và cô đẩy Jean ra ngoài xó tối mà họ
nấp, đuổi hắn đi trước, miệng ấp úng.

- Đi đi! Đi đi!

Cả hai chạy thật nhanh, đằng sau họ, nghe có tiếng thở của lão Jouve,

hắn cũng chạy. Họ lại qua phòng hàng đi, họ tới chân cầu thang lồng kính
thông ra phố La Michodière.

- Đi đi! - Denise nhắc - Đi đi!... Nếu có thể được, chị sẽ gửi cho em mười

lăm phrăng đó.

Jean hốt hoảng bỏ chạy. Viên thanh tra, thở hồng hộc, đến nơi, chỉ còn

trông thấy một mảng áo bludơ trắng, và những làn tóc quăn màu hung phất
phơ trong gió ngoài bờ hè. Hắn đứng thở một lúc, để lấy lại tư thế. Hắn đeo
một chiếc cà-vạt trắng mới toanh, lấy ở gian hàng đồ lót, cái nơ rất rộng
bóng loáng như mớ tuyết.

- Thế nào, trong sạch đấy, cô nhỉ - Hắn nói, môi run lên - Phải, trong sạch

đấy, trong sạch lắm... Cô mà lại mong tôi tha thứ cho cô, những chuyện
trong sạch đến thế, dưới hầm này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.