HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 212

- Cô Baudu...

Và bộ mặt phị như hoàng đế của bà mang cái vẻ bất động khốc liệt của

quyền hành tối cao.

- Mời cô ra két!

Lời nói ghê gớm vang rất to trong gian hàng lúc đó vắng khách. Denise

đứng thẳng, mặt trắng bệt, không một hơi thở. Rồi cô nói; ngắt từng tiếng:

- Tôi! Tôi!... Thì tại sao! Tôi đã làm gì?

Bourdoncle tàn nhẫn trả lời cô biết rồi, tốt hơn là đừng bắt người ta phải

kể ra; và hắn nói về chuyện những cà-vạt, và hắn bảo rằng nếu tất cả các cô
gặp đàn ông ở dưới hầm thì đẹp quá.

- Nhưng, đó là em tôi! - Cô thét lên với lòng phẫn nộ đau đớn của một cô

gái trong trắng bị làm nhục.

Marguerite và Clara ngả ra cười, còn bà Frédéric, xưa nay vốn kín đáo,

cũng lắc đầu ra vẻ không tin. Lúc nào cũng bảo là em trai! Chung quy là
xuẩn! Denise nhìn khắp lượt mọi người: Bourdoncle, kể ngay từ giờ phút
đầu tiên đã không muốn nhận cô; Jouve đứng đó để làm chứng, mà cô
không mong đợi gì ở hắn chút công bằng; rồi các cô kia mà cô không
chuyển lòng nổi sau chín tháng kiên nhẫn tươi cười, các cô ấy tựu trung vui
mừng đẩy được cô ra ngoài. Vùng vẫy mà làm gì, sao lại muốn cưỡng
người ta thừa nhận mình khi chẳng ai yêu mình. Và cô ra đi không nói
thêm một lời, cô cũng chẳng nhìn lại lần cuối cùng cái phòng khách ở đó cô
đã vật lộn trong bao nhiêu lâu.

Nhưng, khi cô chỉ còn một mình, trước lan can cầu thang xuống buồng

lớn, tim cô bỗng nhói lên vì đau đớn. Không một ai yêu cô, và, đột nhiên
nghĩ tới Mouret, cô thấy không thể nhẫn nhục được. Không! Cô không thể
chấp nhận việc đuổi cô như thế. Lẽ nào anh lại tin ở câu chuyện xấu xa ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.