HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 219

Bắt đầu là hai tháng thiếu thốn kinh khủng. Vì không trả được tiền trọ

cho Pépé nữa, cô mang nó về và cho nó ngủ trên một chiếc ghế nệm mà lão
Bourras cho mượn. Nhất thiết phải có ba mươi xu mỗi ngày, kể cả tiền thuê
nhà, riêng cô dành ăn bánh không, để dành ít thịt cho đứa bé. Mười lăm
ngày đầu còn khả trợ: cô bắt đầu ở riêng với mười phrăng, rồi may tìm thấy
người thâu nơ cà vạt, họ trả cho số tiền mười tám phrăng ba mươi. Nhưng
sau đó thì trần như nhộng. Cô mất công toi đi kiếm việc ở các cửa hàng.
Quảng trường Clichy, Bon Marché, Louvre mùa chết khô thì ở đâu việc
cũng đình lại, người ta hẹn đến mùa thu, hơn năm nghìn nhân viên thương
nghiệp, bị đuổi như cô, lê giày trên đường phố, không có chỗ làm. Bấy giờ
cô cố tìm những công việc vặt, nhưng vì lạ Paris, cô không biết gõ cửa ở
đâu, nhận những công việc chẳng ra gì, thậm chí có lúc không đòi được
tiền. Có những buổi tối, cô cho Pépé ăn một mình, một bát xúp, và bảo nó
rằng cô đã ăn ở bên ngoài rồi; và cô lên giường nằm, tai ù ù thay bữa ăn
bằng cơn sốt, hai bàn tay nóng giãy. Khi Jean rơi vào giữa cảnh nghèo nàn
đó, hắn tự mắng mình là đồ súc sinh, hắn vật vã thất vọng đến nỗi cô phải
nói dối, đôi khi cô còn kiếm cách giúi cho hắn một đồng bốn mươi xu, để
chứng tỏ rằng cô có tiền để dành. Không bao giờ cô khóc trước hai đứa trẻ.
Chủ nhật nào quỳ trên gạch nấu được một miếng thịt bê ở lò sưởi, thì gian
buồng hẹp vang tiếng vui cười của trẻ con, vô lo trước cuộc sống. Rồi, khi
Jean trở về nhà chủ, Pépé đã ngủ: cô qua một đêm ghê gớm, lo sợ cho ngày
mai.

Có những mối lo sợ khác khiến cô phải thức. Hai bà ở gác một tiếp

khách rất khuya, và đôi khi một một người đàn ông lầm nhà, lên đấm cửa
buồng cô. Bourras đã thản nhiên dặn cô đừng có trả lời, nên cô chúi đầu
vào gối để khỏi nghe tiếng chửi rủa. Rổi anh láng giềng, gã làm bánh,
muốn chọc ghẹo; hắn sáng sớm mới về, rình cô khi cô đi xách nước; thậm
chí hắn đục vách để nhòm cô tắm rửa, khiến cô phải dăng quần áo ra dọc
tường. Nhưng cô còn khổ hơn vì những nỗi dày vò ở ngoài phố, cuộc ám
ảnh thường xuyên của người qua lại. Mỗi lần xuống mua một cây nến, trên
những bờ hè nhớp bùn lẩn quất sự trụy lạc của những khu phố cũ, cô liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.