HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 222

run lên vì được ngồi cùng với người đàn bà đã ở gần Clara. Và, thế là,
Denise càng sống trở lại cuộc sống ở hiệu Hạnh phúc các bà.

Vào khoảng những ngày cuối tháng chín thì cô gái trải qua cảnh khổ đen

tối nhất. Pépé bị cảm nặng đáng ngại. Đáng lẽ phải cho nó ăn canh, nhưng
đến bánh cô cũng chẳng có. Một buổi tối, cô đang thất vọng, nức nở khóc,
trong một cơn tai họa thảm khốc thường ném các cô gái ra rãnh nước hay
xuống sông Seine, thì lão Bourras lên khẽ gõ cửa. Lão mang cho một cái
bánh và một hộp sữa cũ đựng đầy canh.

- Đây! Cho cháu bé - Lão nói một cách cộc lốc - Đừng khóc to thế, làm

phiền những người thuê nhà.

Và, khi cô vừa cám ơn, vừa lại òa ra khóc.

- Thì cô im đi!... Mai gặp tôi, tôi có việc cho cô làm.

Từ khi Bourras bị hiệu Hạnh phức các bà giáng cho một đòn ghê gớm

bằng việc mở ra một gian hàng ô và dù, thì lão không mướn thợ gái nữa.
Lão tự làm lấy tất, để giảm chi phí: lau chùi, mạng, khâu. Vả lại khách
hàng của lão giảm đến mức đôi khi lão thiếu việc. Vì vậy, hôm sau lão phải
bày đặt ra công việc, khi lão đặt Denise vào một góc cửa hàng. Lão không
thể để thiên hạ chết ở nhà lão được.

- Mỗi ngày cô được bốn mươi xu - Lão nói - Khi nào cô kiếm được khá

hơn thì cô sẽ thôi làm cho tôi.

Cô sợ lão, cô làm công việc gấp đến nỗi lão lúng túng không tìm được ra

công việc khác cho cô. Đó là những khổ lụa để khâu đăng-ten để sửa.
Những ngày đầu, cô không dám ngẩng đầu lên, bối rối cảm thấy lão ở xung
quanh, với cái bờm sư tử già, cái mũi khoằm và đôi mắt sắc, dưới những
đám lông mày rễ tre của lão. Lão có giọng cục cằn, những cử chỉ điên dại,
và các bà mẹ trong khu phố nhát con bằng cách dọa cho đi tìm lão, như
người ta cho đi tìm sen đầm. Thế nhưng, lũ nhãi không bao giờ đi qua trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.