HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 225

Bourras, gọt xong cái lưỡi chó, mê mải một chút, với nụ cười trẻ thơ

phảng phất trên bộ mặt trắng như tuyết kiểu đáng chí tôn của lão. Rồi lão
lại nói:

- Ngôi nhà, không can chi!... Chúng nói mua năm ngoái, chúng trả tám

mươi nghìn phrăng, gấp đôi giá hiện nay. Nhưng lão chủ nhà, một tay bán
trái cây cũ, cũng là một tên vô lại như chúng, muốn để cho chúng lên
giọng. Mà, vả lại chúng gờm tôi, chúng biết rõ ràng tôi cũng không nhượng
bộ... Không! Không! Tôi sống ở đây, tôi ở lại đây. Dù hoàng đế chĩa súng
vào, cũng không đánh bật tôi ra được.

Denise không dám hé miệng nữa. Cô tiếp tục rút kim trong khi ông già

thoát ra vài câu ngắt đoạn, giữa hai mũi dao nhíp: cái đó mới là chớm đầu,
rồi sau này người ta sẽ thấy những sự kỳ lạ, lão có ý nghĩ quét sạch quầy
hàng bán ô của chúng, và dưới đáy sự ngoan cố của lão, gầm gào sự phản
kháng của người chế tạo nhỏ riêng lẻ, chống lại sự lấn chiếm của những
hàng tạp hóa tầm thường.

Bây giờ, rốt cuộc Pépé leo lên đầu gối Bourras. Hắn sốt ruột giơ tay về

phía cái đầu chó.

- Ông cho cháu.

- Lát nữa, cháu ạ - Ông già trả lời, giọng dịu lại -Nó chưa có mắt, bây giờ

phải làm cho nó đôi mắt đây.

Và, vừa tỉ mỉ khắc cái mắt, lão lại nói với Denise:

- Cô có nghe thấy chúng không?... Chúng còn làm ồn ào ở bên cạnh, cái

đó khiến tôi bực mình nhất, lời danh dự! Chúng không ngớt như đấm vào
lưng với bản nhạc đầu xe lửa chết tiệt của chúng.

Chiếc bàn nhỏ của lão run lên, lão nói. Cả cửa hàng chuyển động, lao

qua những buổi chiều vắng khách, trong khi đám đông rầm rập xô lấn nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.