HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 228

tình yêu đó. Denise đang định ghi tên để lại thì Robineau về, và anh ta nhận
cô vào làm ngay lập tức vì đúng lúc một trong hai cô bán hàng thôi việc
hôm trước để vào hiệu Hạnh phúc các bà.

- Họ chẳng để cho mình một người làm tốt - Anh ta nói - Song, với cô thì

tôi yên tâm, vì cô cũng như tôi, cô chẳng thể thương họ được. Mai cô tới
đây.

Buổi tối, Denise bối rối khi báo tin cho Bourras biết cô từ biệt lão. Quả

nhiên, lão giận dữ bảo cô ta là vô ơn, rồi khi cô khóc, tự bào chữa, cho lão
biết rằng cô không phải không biết lão vì từ thiện mà nhận cô, thì lão cũng
đâm xúc động, lắp bắp rằng lão đang có nhiều công việc, và cô thôi đúng
vào lúc lão sắp cho ra loại ô theo sáng kiến của lão.

- Thế còn Pépé? - Lão nói.

Đứa bé là mối quan tâm lớn của Denise, cô không dám lại đem gửi nó ở

nhà bà Gras, nhưng cũng không thể nhốt nó trong buồng từ sáng đến tối.

- Thôi được, tôi giữ cháu, - Lão lại nói - thằng bé nó ở cửa hàng này

hợp... Hai ông cháu ăn chung.

Nhưng cô sợ làm phiền lão nên từ chối, lão liền nói:

- Trời đánh! Cô không tin tôi... Tôi chẳng ăn thịt mất nó đâu!

Denise ở nhà Robineau sung sướng hơn. Anh ta trả lương ít sáu mươi

phrăng mỗi tháng, và chỉ được nuôi ăn không được lời vào bán hàng, y như
ở những cửa hàng cũ. Nhưng cô được đối xử rất tử tế, nhất là bà Robineau,
bao giờ cũng tươi cười ở quầy hàng. Anh ta thì nóng nảy, day dứt, đôi khi
có những cái sỗ sàng. Chỉ một tháng, Denise đã trở thành người trong gia
đình, cũng như cô bán hàng kia, một thiếu phụ bé nhỏ, đau ngực và lặng lẽ.
Người ta không giữ gìn trước hai cô nữa, người ta bàn công việc ở bàn ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.