HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 231

người ta không thể ngăn cản sự vật tiến lên như nó phải tiến, khi mọi người
đều tác động vào nó, muốn hay không muốn.

- Thế cô đứng về phía những kẻ đã tống cố cô ra khỏi cửa à? - Gaujean

hỏi.

Denise đỏ bừng mặt. Bản thân cô cũng ngạc nhiên thấy mình hăng hái

bênh vực. Cô có điều gì trong lòng khiến cô nồng nhiệt đến như thế?

- Trời! Không - Cô đáp - Có lẽ tôi sai, vì ông có đủ tư cách hơn. Nhưng,

tôi nghĩ thế nào thì mới nói thế. Giá cả không phải như xưa do năm chục
nhà hàng quyết định, mà bây giờ do bốn năm nhà, hạ giá được là nhờ vốn
họ lớn và khách hàng đông... Càng hay cho công chúng, thế thôi!

Robineau không bực. Anh ta trở nên nghiêm nghị, anh nhìn cái khăn trải

bàn. Thường khi anh cảm thấy luồng gió đó trong thương nghiệp mới, cái
tiến trình mà cô gái nói: và, vào những lúc nhìn tỉnh táo anh vẫn tự hỏi tại
sao mình muốn cưỡng lại một xu trào manh như thế, nó sẽ lôi cuốn hết
thảy. Ngay bà Robineau, thấy chồng tư lự, cũng đồng tình nhìn Denise, cô
lại khiêm tốn ngồi im.

- Thôi, - Gaujean nói tiếp để cắt đứt - tất cả cái đó là lý thuyết... Hãy nói

chuyện công việc của ta.

Sau pho mát, người hầu vừa đem ra mứt và lê. Anh ta lấy mứt ăn bằng

thìa, với vẻ háu ăn vô tình của con người to lớn ưa của ngọt.

- Đấy, ông phải đánh bại lụa Paris Hạnh phúc của họ đã bán chạy năm

vừa qua... Tôi đã nhất trí với nhiều đồng nghiệp của tôi ở Lyon, tôi cung
ứng đặc biệt cho ông một mẫu lụa đen, lụa phay, mà ông có thể bán năm
phrăng, năm mươi. Họ bán lụa của họ năm phrăng sáu mươi phải không?
Như vậy là hạ hơn hai xu, thế là đủ, ông sẽ bán chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.