HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 235

- Thì ông hãy xem lụa chiếc măng-tô tròn này! - Bà ta lại nói - Có khác

gì tơ nhện... ông muốn nói gì thì nói, ông ạ, lụa năm phrăng của họ bền như
da, so với thứ này.

Anh ta không đáp nữa, máu dồn lên mặt, môi mím chặt. Thì chính là anh

đã nghĩ ra cách láu cá mua lụa ở cửa hàng đối phương về may thành áo sẵn.
Như thế, Mouret chứ không phải anh chịu lỗ vào lụa. Anh chỉ có việc cắt
bỏ mép vải đi thôi.

- Bà thấy lụa Paris-Hạnh phúc dày hơn thật à? - Anh khẽ nói.

- Ồ! Gấp trăm lần - Bà De Boves nói - Không thể so sánh được.

Sự bất công của bà khách, dù sao cũng làm giảm giá trị hàng, khiến anh

bất bình. Và, bà cứ quay đi quay lại mãi chiếc áo ra vẻ chê bai, thì một mẫu
mép vải màu lơ và bạc, mà keo bỏ sót, thò ra dưới lần lót. Thế là, không tự
kềm chế hơn được nữa, chẳng kể gì, anh thú thật:

- Thế thì, thưa bà, lụa này là lụa Paris-Hạnh phúc chính tay tôi mua, thật

đấy!... Bà hãy xem mép vải.

Bà De Boves phật ý bỏ đi. Câu chuyện lan đi, nhiều bà không đến cửa

hàng anh nữa. Và, trong cuộc phá sản đó, khi đâm hoảng vì ngày mai, anh
ta chỉ lo cho vợ, lớn lên trong cảnh bình yên sung sướng, không chịu được
khổ. Chị sẽ ra sao, nếu một tai họa ném họ ra đường phố, với nợ nần? Đó là
lỗi tại anh, đáng lẽ không bao giờ anh nên đụng đến số tiền sáu mươi nghìn
phrăng. Thế là chị lại phải an ủi anh. Số tiền đó chẳng phải là của anh cũng
như như của chị sao? Anh rất yêu chị, chị không đòi hỏi gì hơn, chị hiến
cho anh hết, trái tim và cuộc đời. Phía sau cửa hàng, người ta nghe tiếng họ
ôm hôn nhau. Dần dần cửa hàng được điều hòa; mỗi tháng lỗ tăng lên theo
tỷ lệ chậm, đẩy lùi được bước nguy nan. Hy vọng bền bỉ khiến họ đứng
được, họ vẫn báo trước cuộc suy sụp nay mai của hiệu Hạnh phúc các bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.