HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 236

- Chao ơi! - Anh ta nói - Bọn chúng tôi, chúng tôi cũng trẻ trung... Tương

lai thuộc về chúng tôi.

- Mà rồi, cũng chẳng sao? Nếu anh đã làm theo ý muốn của anh - Chị nói

tiếp - Miễn là anh vừa lòng, em cũng vừa lòng, anh yêu mến ạ.

Denise đâm mến họ khi thấy họ thương nhau. Cô lo sợ, cô cảm thấy

bước suy sụp là không tránh được, nhưng cô không dám can thiệp nữa.
Chính ở nơi đây cô hiểu được trọn vẹn sức mạnh của thương nghiệp mới và
cô say mê vì cái sức mạnh đó đang biến đổi Paris. Tư tưởng cô trưởng
thành, một nét duyên dáng phụ nữ, ở cô, thoát ra từ cô bé hoang dại của
Valognes. Vả chăng, cuộc sống của cô đã khá êm, mặc dù mệt mỏi và ít
tiền. Khi cô đã đứng suốt ngày, cô lại phải về thật mau, chăm sóc Pépé mà
may mắn lão Bourras khăng khăng vẫn nuôi ăn; nhưng còn phải lo chuyện
khác, giặt áo sơ-mi, và áo bludơ, không kể là đứa bé làm ồn đến nhức óc.
Không bao giờ cô được ngủ trước nửa đêm. Ngày Chủ nhật là ngày lao
động vất vả: cô lau buồng, vá quần áo của mình, bận rộn đến nỗi thường
đến năm giờ mới chải được đầu. Tuy nhiên, đôi khi cô cũng thấy cần ra
phố, mang theo đứa bé, cho nó đi bộ một thôi dài, về phía Neuilly; và thú
vui của họ là uống một tách sữa ở đó, tại nhà một người nấu ăn trọ, người
ta để họ ngồi ngoài sân. Jean coi khinh những cuộc vui đó; hắn thỉnh
thoảng mới ló mặt, những buổi chiều cuối tuần, rồi biến mất, lấy cớ đi thăm
nơi này nơi khác; hắn không hỏi tiền nữa, nhưng hắn đến với vẻ ỉu xìu đến
nỗi cô chị lo lắng, bao giờ cũng dành cho em một đồng trăm xu. Cái sang
của hắn là ở đó.

- Trăm xu! - Mỗi lần hắn lại kêu lên - Thánh thế! Chị tốt quá!... Đúng

lúc, có vợ anh hàng giấy...

- Im đi! - Denise ngắt lời - Chị chẳng cần biết.

Nhưng hắn tưởng chị trách hắn khoe khoang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.