HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 250

trước cửa. Lúc đầu ông tỏ ra rất rộng lượng, ông cho phép cháu gái được có
ý kiến khác.

- Trời! Cháu hoàn toàn được tự do bênh vực những cửa hàng lớn bát

nháo ấy... Mỗi người nghĩ một cách, cháu ạ... Cháu đã không thấy ghê tởm
vì bị tống ra khỏi cửa một cách đê tiện đến thế thì chắc cháu có đủ lý do để
ưa chúng; và giả thiết cháu lại trở về đó, thì cháu cũng biết chú hoàn toàn
chẳng giận gì cháu... Chàng ai ở đây giận nó, phải không?

- Ồ! Không. - Bà Baudu lẩm bẩm.

Denise khoan thai trình bày lý lẽ của mình, như cô đã nói ở nhà

Robineau: sự tiến hóa lôgích của thương nghiệp, những tất yếu của thời
hiện đại, cái lớn lao của những sáng tạo mới đó, sau hết hạnh phúc càng
ngày càng tăng của công chúng. Baudu mắt tròn xoe, môi bậm lại, lắng tai
nghe, đầu óc căng thẳng rõ ràng. Rồi, khi cô nói xong, ông ta lắc đầu.

- Tất cả cái đó chỉ là ảo tưởng. Thương nghiệp là thương nghiệp, không

ai ra khỏi vòng đó được... Ồ! Chú thừa nhận là họ thắng, nhưng chỉ thế
thôi. Đã lâu, chú tưởng rằng chúng sẽ om xương; thật đấy, chú trông đợi cái
đó, chú kiên trì, cháu nhớ không? Thế mà, không, hình như bây giờ bọn ăn
cắp phất lên còn những người lương thiện thì chết lụn bại... Đấy chúng ta
đến tình trạng như thế đấy, chú bắt buộc phải cúi đầu trước sự kiện. Và tôi
cúi đầu, trời ạ! Tôi cúi đầu...

Cơn giận âm thầm của ông mỗi lúc mỗi bừng bừng. Đột nhiên ông vung

chiếc nĩa lên.

- Nhưng không bao giờ hiệu Vieil Elbeuf nhân nhượng điều gì... Cháu

nghe không, chú đã bảo lão Bourras: “Ông hàng xóm ơi, ông cấu kết với
bọn làm trò quỷ thuật, những trò sơn vẽ của ông là điều sỉ nhục”.

- Thì nhà ăn đi đã. - Bà Baudu ngắt lời, lo sợ khi thấy ông ta hăng lên

như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.