HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 254

này? Và, đột nhiên, cô nghẹn ngào nức nở, đầu ngả gục xuống bên bàn. Cô
khóc, tay áo cô dẫm nước mắt.

- Trời ơi! Chị làm sao thế? - Denise bàng hoàng kêu lên - Để tôi gọi

người nhé?

Geneviève hốt hoảng nắm lấy cánh tay Denise, giữ cô lại; ấp úng:

- Đừng, đừng, ở đây... Chao! Đừng để cho mẹ biết! Với chị thì chẳng

sao; nhưng không một ai khác, không một ai khác!... Thật là ngoài ý muốn
của tôi, tôi cam đoan với chị. Chẳng là thấy mình cô đơn quá... Khoan đã,
tôi đỡ rồi, tôi không khóc nữa. - Và cô ta lại lên cơn, thân hình mảnh dẻ
giật thon thót. Dường như đám tóc đen nặng chĩu trên gáy. Đầu cô đang lăn
lộn trên hai cánh tay gập lại thì một chiếc ghim bật ra, tóc xổ đầy cổ, trùm
kín cô trong bóng tối. Trong khi đó, Denise, lặng lẽ, sợ người ta chú ý, cô
khuyên giải chị. Cô tháo móc áo cho chị và não lòng thấy chị gầy gò vì ốm
đau: cô gái tội nghiệp ngực lép như đứa trẻ, tấm thân trinh nữ không còn gì
vì thiếu máu. Denise vơ tóc chị đầy tay, làn tóc tuyệt vời như hút hết sinh
lực; rồi cô búi chặt để cho chị được thoáng và dễ thở.

- Cảm ơn, chị thật là tốt - Geneviève nói - Chà tôi không được béo phải

không? Trước kia tôi khỏe hơn, nhưng bây giờ thì hết rồi... Cài hộ tôi cái áo
lại, không có mẹ trông thấy hai vai. Tôi cố giấu được chừng nào hay chừng
nấy... Trời ơi! Tôi mệt quá tôi mệt quá.

Tuy nhiên, cơn bệnh nguôi đi. Cô ta ngồi rũ ra trên ghế, nhìn chòng chọc

cô chị họ. Và, sau một lát im lặng, cô hỏi:

- Chị nói thật đi, anh ấy yêu cái cô kia phải không?

Denise cảm thấy má mình đỏ lên. Cô hiểu rõ đó là Colomban và Clara.

Nhưng cô làm vẻ ngạc nhiên:

- Ai thế, hở chị?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.